Chương 22: Đồ kén ăn

Nửa nhén hương sau, ở nội nha.

Tay Tống Hạc Khanh đang cầm trứng luộc, không ngừng lăn qua lăn lại trên đôi mắt hết xanh lại tím của mình, vẻ mặt vô cảm.

Hắn nhìn cuốn sổ con trong tay chằm chằm bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bèn quay đầu hỏi Hà Tiến đang ăn bánh hành thái bên cạnh: "Sự việc hôm qua ta bảo ngươi đi điều tra như thế nào rồi?"

Hà Tiến đang nhai bánh hành thái theo bản năng nói một câu: "Chuyện gì ạ đại nhân?"

"Bang" một tiếng, Tống Hạc Khanh bóp nát quả trứng gà ở trong tay.

"Nhớ ra rồi! Tiểu nhân nhớ ra rồi! Vụ án cưỡng đoạt dân nữ ở huyện Tường Viễn có đúng không? Đã điều tra ra! Tiểu nhân đang bẩm báo với đại nhân đây!"

"Trước đây vụ án tử này đã từng được Đại Lý Tự cho điều tra phúc thẩm rất nhiều lần nhưng mỗi lần thẩm tra xong cũng chỉ có thể tạm giam ba tháng, nhóm thủ hạ bên dưới cũng thấy phiền, liền mắt nhắm mắt mở thông qua, lúc này mới tới trong tay của ngài."

Tống Hạc Khanh nghe Hà Tiến báo cáo xong hừ lạnh một tiếng: "Ở cái vị trí, cái chức quan này, nếu hôm nay ngươi ngại phiền, ngày mai ta cũng ngại phiền, cái gì cũng ngại phiền như thế chi bằng đóng cửa Đại Lý Tự cho rồi, cho hơn hai trăm người đi về nhà ăn ngon ngủ ngon là khỏe nhất, không lo bị làm phiền."

Hà Tiến nghe ra được sự tức giận ở trong lời nói của Thiếu Khanh đại nhân, ngay cả bánh hành thái cũng không rảnh ăn nữa, chỉ vội vàng nói: "Tiểu nhân sẽ đi truyền xuống dưới bảo bọn họ phúc thẩm lại vụ án tử này ở địa phương."

Tống Hạc Khanh chau mày: "Đừng."

"Có phúc thẩm thì cũng phúc thẩm ở địa phương, có làm thêm nữa thì cũng chỉ cho ra một kết quả duy nhất. Ngày này kéo theo ngày khác, kéo đến cả một năm còn không phải là bởi vì những bản trần án cũ chất đống đống như núi mà dẫn tới tình trạng đó ư? Chưa điều tra được đầu đuôi thì cực kỳ phiền toái."

"Vậy theo ý của đại nhân, vụ án này chúng ta nên làm như thế nào?"

Hai mắt Tống Hạc Khanh ngưng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Truyền ý của bản quan xuống, phái Chưởng cố Đặng Chiêu của Đại Lý Tự dẫn theo ba mươi người đi xuống huyện Tường Viễn truy nã tội phạm Dương Văn Trung. Nhân tiện thả ra tin tức nói vụ án tử này Đại Lý Tự sẽ tiếp nhận, cuối cùng Thiếu Khanh sẽ tự mình định tội phạm nhân, còn lại, nha môn tuyệt đối không được nhúng tay vào."

Hà Tiến sững sờ, sao không suy nghĩ cẩn thận đã mà đưa ra quyết định vội vàng như vậy? Thiếu Khanh đại nhân còn đẩy hướng của sự việc lên trên người mình nữa.

"Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm."

Hà Tiến căng da đầu nhận mệnh, lúc lui ra ngoài do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Thiếu Khanh đại nhân, từ tận đáy lòng của tiểu nhân có hai câu không biết là có nên nói hay không?"

Tống Hạc Khanh uống ngụm trà: "Cứ nói đi đừng ngại."

Hà Tiến: "Tiểu nhân biết ngài ghét cái ác như kẻ thù, một lòng suy nghĩ cho bá tánh nhưng ngài cũng phải tính toán cho bản thân đôi chút. Tên Dương Văn Trung làm ra chuyện khốn nạn như thế mà vẫn có thể ung dung tự tại đứng ở ngoài vòng pháp luật chứng tỏ một điều rằng hắn ta có quan hệ với kẻ có quyền uy, ngài động đến hắn ta thì không sao, nhưng nếu đem ngài cuốn vào thì sẽ mất nhiều hơn là được."

Tống Hạc Khanh buông chén trà xuống, không kiên nhẫn nói: "Bên ngoài là một kẻ cưỡng đoạt dân nữ, sau lưng đã làm bao nhiêu việc ác còn chưa biết được, cái loại người coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên như vậy sao có thể bao dung được? Ta không nhớ rõ trên triều có đại quan họ Dương nào, ta chỉ nhớ rõ những năm nay có tên gian thần Dương Thủ Đức, hại biết bao học sinh, quyền khuynh triều dã…"

Nói đến cái tên này bỗng nhiên Tống Hạc Khanh mở to hai mắt ra, hắn nhớ ra rồi.

Hình như quê quán của Dương Thủ Đức cũng ở quận Thanh Thủy.

Chẳng lẽ cái tên Dương Văn Trung này có quan hệ gì với Dương Thủ Đức?

Ánh nắng mặt trời buổi sáng chói chang chiếu vào căn phòng, chiếu lên người Tống Hạc Khanh làm cho hắn giống như được bao phủ bởi một tầng hào quang rực rỡ.

Hắn giương mắt, nhìn vào tia nắng, không chút để ý giơ tay lên che đi, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên định: "Không sao, ý của bản quan đã quyết, cứ làm theo như lời bản quan nói là được."

"Việc này…. Vâng."

***

Một lát sau, Thiện Đường.

Đường Tiểu Hà nhìn cái bánh hành thái được trả về nguyên vẹn, nhướng mày không vui nói: "Sao thế?"

Hà Tiến cười cong đôi mắt, hơi ngượng ngùng mở miệng: "Là thế này, tiểu đầu bếp à, Thiếu Khanh đại nhân của chúng ta không ăn hành, mặc dù bánh hành thái rất ngon nhưng đại nhân lại không có phúc ăn nên chỉ có thể làm phiền ngươi làm món khác cho đại nhân."

Đường Tiểu Hà: "Món mỳ chua cay lần trước cũng có bỏ thêm hành thái không phải hắn ta cũng ăn ngon lành à?"

Hà Tiến: "Ai da, đó là hành đã được xào vào trong dầu nên không nhìn thấy, không giống với cái này."

Đường Tiểu Hà bĩu môi khinh thường, cầm lấy cái bánh xoay người đi tới kệ bếp, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ nói: "Hắn không thích ăn hành, hắn không muốn ăn hành thấy được, cả một đống tuổi rồi còn kén chọn, hắn ta đúng là lắm chuyện."

Nàng buông bánh xuống, quay đầu liếc nguyên liệu muôn màu rực rỡ, đi qua cầm cà tím lên nói: "Hay là ta làm món cà tím nhồi thịt chiên, đúng lúc có thể ăn cùng với cháo."

Hà Tiến cười mỉa: "Thiếu Khanh đại nhân cũng không ăn mấy món có hạt."

Đường Tiểu Hà bực mình bỏ cà tím xuống chống nạnh: "Hắn ta không ăn cái gì ngươi nói rõ một lần cho ta biết."

Hà Tiến giơ tay ra đếm: "Đại nhân không ăn cà tím, không ăn đậu que, không ăn rau hẹ, không ăn tỏi, không ăn hành, không ăn gừng, không ăn củ cà rốt, không ăn củ cải trắng, không ăn củ cải đỏ, không ăn củ cải tím…"