Chương 21: Bánh hành thái

Lúc này Tống Hạc Khanh mới sực nhớ ra hai quầng thâm trên mắt của mình, giơ tay áo lên che, bước nhanh vào phòng nói: "Không bị sao cả, chỉ là đi đường không cẩn thận nên ngã một cái."

"Ngã như thế nào mà trúng chỗ đó được? Nhìn có vẻ khá nghiêm trọng, ngài có đau hay không? Có cần tiểu nhân mời lang trung về cho ngài không ạ?"

"Không đau, không cần." Ngoài miệng Tống Hạc Khanh nói vậy nhưng khi đi vào phòng lập tức đóng cửa lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ sưng trên mắt.

Mới chạm nhẹ vào thôi đã đau đến mức khiến hắn phải nhe răng lại.

Hắn nhớ tới diện mạo thanh tú, vô hại của tên đầu bếp kia, cơ thể nhỏ nhắn gầy gò có lẽ chưa được mấy lạng thịt, cười lạnh một tiếng: "Không ngờ tên tiểu tử đó ra tay lại nặng như thế."

Ba canh giờ sau, canh ba giờ sửu, gà gáy báo thức chào ngày mới.

Đường Tiểu Hà bị tiếng gà gáy đánh thức, ngáp từng cơn rồi bò xuống giường, mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài múc nước rửa mặt, suýt chút nữa đã té ngã xuống giếng.

Rửa mặt xong, nàng mang theo mấy người tạp dịch đi ra ngoài mua đồ. Mua thêm một cái chảo lớn, ít nhất là ba đến năm trăm cân bột mỳ, một xe hành tây và hai xe trứng gà, tính toán sáng nay sẽ làm món chính là bánh hành thái.

Trở lại Đại Lý Tự, nàng phân công công việc cho mấy người tạp dịch, cùng nhau chia ra cắt hành thật nhỏ, nàng sẽ phụ trách phần ủ bột. Hơn nữa, đặc biệt là cắt hành chỉ cần cắt phần xanh và phần mũm trắng bên trên còn lá hành phía dưới không có mùi vị gì, để lại dùng làm mỳ trộn mỡ hành ăn thì hơn.

Chờ bột được ủ trong chảo lớn nở ra thì nàng bắt đầu lấy chày ra và cán bột. Dùng cán chày cán từng miếng tròn đều, cán xong thì bỏ nguyên liệu lên trên thoa đều, rồi lại bỏ thêm một lớp nguyên liệu nữa sau đó mới bỏ hành đã thái lên cuối cùng bao lại như bánh bao để cho hành thái bao phủ khắp lớp mặt của bánh.

Tiếp tục lấy cán chày cán ra, phải cán bánh hành này như đang cán bánh bột ngô, không thể mỏng mà cũng không thể dày, dày quá khó chín kỹ mà mỏng quá lại mất vị, cán ước chừng dày ba phần mỏng ba phần là tuyệt vời nhất.

Làm xong công đoạn này thì bắt đầu nổi lửa.

Đường Tiểu Hà vẫn không cho quá nhiều dầu vào chiên, nói là chiên bánh hành chi bằng nói là nướng thì hơn. Bỏ bánh vào chảo chiên tới khi nào bánh phồng ra thì chọc cho thông khí, chiên đến khi hai mặt vàng thì đậy nắp, tầm vài cái chớp mắt thì mở vung ra, khói trắng theo đó mà bay lên, toàn bộ phòng bếp chìm trong hương thơm nồng đậm của vị hành.

Lúc này mới vớt bánh từ dầu nóng ở trong chảo ra, chỉ thấy hai mặt vàng giòn, nhân lúc còn nóng thì lấy dao cắt đôi ra, tiếng động giòn tan của hai miếng bánh phát ra theo đó là hương thơm của hành bay thẳng vào mũi, bay ra khắp nẻo đường, làm cho không ít người chạy tới đây trực tiếp lấy bánh ăn, vừa cắn một miếng đã khen không ngớt lời.

"Bánh hành thái ở Đại Lý Tự của chúng ta không giống như bánh hành thái ở nơi khác, ngoài giòn trong mềm, ăn không bị ngán lại còn cực kỳ thơm!"

"Ngươi nói xem cũng là bánh hành thái nhưng sao tới tay Đường tiểu đầu bếp của Đại Lý Tự chúng ta có thể ngon đến mức này chứ? Đừng thấy đây chỉ là một miếng bánh, cho dù có cho ta một đống tiền ta cũng không đổi."

"Lát nữa nói với mọi người mỗi người chỉ được lấy hai cái bánh, không cho lấy nhiều."

Đường Tiểu Hà ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói ở bên ngoài chỉ biết vừa cười vừa thấy bất đắc dĩ. Nàng biết đã tới giờ cơm nên tay chân càng lúc càng tăng tốc hơn, đầu tiên đưa bánh tới gần cửa sổ sau đó múc cháo trắng ra, rồi đưa cả một chén lớn dưa muối dọn đến, cuối cùng vớt trứng gà luộc bày biện lên.

Làm xong trên trán của nàng cũng xuất hiện một lớp mồ hôi, bụng thầm réo lên kháng nghị, cầm một miếng bánh lên cắn sau đó thò đầu qua cửa sổ hét lớn: "Đến giờ ăn cơm rồi! Xếp hàng múc cơm!"

Đoàn người đứng thành hàng dài đi vào Thiện Đường, duỗi cổ xem sáng nay sẽ ăn món gì.

Nhóm đằng trước bưng chén đi tìm nơi ngồi xuống, gấp không chờ nổi mà cắn một miếng bánh hành thái giòn tan mềm mềm vào miệng, nhai cả miệng đầy vị hành rồi uống một ngụm cháo bỏ thêm một miếng dưa muối vào miệng, hương vị vô cùng ngon lành.

Nhóm đằng sau nhìn với ánh mắt thèm thuồng, cho rằng đến lượt mình sẽ chỉ còn lại bánh hành thái đã nguội lạnh, hương vị sẽ giảm đi nhiều nhưng không ngờ bánh này so với khi mới vớt ra khỏi nồi còn giòn hơn rất nhiều, hai bên mặt bánh vàng tươi, cắn trong miệng là phát ra tiếng răng rắc, tiếng vang này vang khắp cả Thiện Đường.

Đường Tiểu Hà vừa múc cơm vừa nhìn những gương mặt ở phía trước. Ai cũng nhìn nhưng không thể chờ được người mà mình muốn gặp, nàng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, ủ rũ cụp đuôi, sức lực cầm muỗng chia đồ ăn nhỏ đi khá nhiều.

Đúng lúc này đã đến lượt của Hà Tiến, thấy bánh hành đang tỏa hương ngào ngạt kia thì chảy nước miếng, xoay mặt lại nói với Đường Tiểu Hà: "Làm phiền tiểu đầu bếp cho ta nhiều thêm hai quả trứng gà còn nóng một chút."

Vẻ mặt của Đường Tiểu Hà buồn bã ỉu xìu, chỉ "ừ" một tiếng, lấy thanh kẹp được làm từ trúc gắp trứng hà lên.

Hà Tiến thấy Đường Tiểu Hà có gì đó không đúng, thì có lòng tốt hỏi thăm: "Tối qua tiểu đầu bếp không ngủ ngon sao? Hôm nay thấy ngươi không có tinh thần gì cả."

Đường Tiểu Hà bỏ hai quả trứng hà nóng vào khay cơm của Hà Tiến, vẫn là vẻ mặt như đưa đám đó: "Có hơi hơi, đừng động vào ta, ngươi nên cầm trứng của ngươi mà ăn đi."

Hà Tiến cười, vô tâm vô phế nói: "Đúng là trùng hợp thật đấy, tối qua Thiếu Khanh đại nhân cũng không ngủ được."

Hai mắt của Đường Tiểu Hà trợn lên, nói thầm trong lòng cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia không ngủ được thì liên quan gì đến ta?

Nàng chỉ quan tâm đến khi nào thì vị đại ca có đôi mắt gấu trúc kia mới xuất hiện thôi.