Chương 15: Ăn cơm thôi

Trong nồi phát ra tiếng sôi "ùng ục" mê người, sợi miến hút nước canh nở ra, từ khô ráp chuyển thành mềm mại. Phía dưới là nồi bánh bao đã sớm chín, màu vàng óng ánh, phần vỏ xốp mềm, trên thành nồi đã hình thành một lớp da cháy giòn, hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

Đường Tiểu Hà dọn đồ ăn ra, tính toán thời gian vừa đúng chuẩn, sau đó ra bên ngoài không thấy người đâu.

Nàng lo lắng nếu để lâu thì đồ ăn sẽ không ngon nữa nên đi ra khỏi phòng bếp, đưa đôi tay xoa lưng, kéo giọng ra gọi khắp bốn phương tám hướng: "MAU – ĂN – CƠM THÔIIIII…!"

***

Nhà ăn Đại Lý Tự.

Lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy, đến giờ ăn tối đã có một hàng dài ở cửa sổ múc cơm, khắp nơi mọi người đều chen chúc xô đẩy, bàn ăn cũng không còn chỗ ngồi. Người đến sớm một chút đã ăn sạch sẽ một phần, lại liếʍ khóe miệng đứng dậy lần nữa đi xếp hàng, còn vươn cổ không ngừng nhìn xung quanh, dường như đang sợ đến lượt mình sẽ không còn cơm.

“Này, này, ta nói cho các ngươi nghe! Các ngươi đã ăn xong rồi thì đừng có đứng xếp hàng lại nữa được không, bọn ta đứng sau còn chưa ăn được một miếng nào đâu!”

“Ăn chưa no đương nhiên phải đến xếp hàng tiếp rồi, các ngươi đến muộn thì trách được ai chứ, nếu các ngươi không được ăn thì có liên quan gì đến bọn ta chứ?”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

“Tên tiểu tử này, có phải ngươi muốn đánh nhau không hả!”

Trán Đường Tiểu Hà nổi lên đầy gân xanh, không thể nhịn được nữa mà kiễng chân hét lớn: “Ăn cơm thì ăn cơm đi! Muốn đánh thì ra ngoài đánh!”

Nàng vừa nói ra, ngay lập tức không còn ai dám lên tiếng, dù sao thì dân dĩ thực vi thiên*, nồi cơm ở trong tay ai thì phải nghe người đó nói chuyện thôi.

(*dân lấy ăn làm đầu)

Đường Tiểu Hà nhịn cơn tức giận xuống tiếp tục múc cơm, múc một thìa rau củ lớn đổ thêm canh lại thêm bánh bột ngô, xong lại nói: “Người tiếp theo.”

Người lúc này đang cầm hộp cơm là Trưởng bộ Vương Tài, là người lúc trước từng thẩm vấn nàng.

Vương Tài nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc trước mắt, khϊếp sợ đến mức râu run rẩy, cau mày nói: “Ngươi không phải là người đó chứ, người đó là…”

Đường Tiểu Hà: “Có ăn miến không?”

Vương Tài: “Ăn.”

Đường Tiểu Hà: “Có lấy bánh bột ngô không?”

Vương Tài: “Có lấy.”

Đường Tiểu Hà: “Xong rồi, người tiếp theo!”

Vương Tài cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chờ đến lúc ông ta nhận ra chuyện gì thì ông ta cũng đã cầm một hộp đồ ăn đầy ngồi đối diện Lục sự Trương Bảo.

Ông ta căng khuôn mặt già, hừ lạnh nói: “Đến cuối cùng là ai dẫn tiểu tử kia vào đây vậy chứ, Đại Lý Tự là chỗ nào, làm sao có thể phân công cho một kẻ từng có hiềm nghi là hung thủ gϊếŧ người như vậy chứ? Việc này quá hoang đường rồi, ta nhất định phải bẩm báo lên thiếu khanh đại nhân mới được, để ngài ấy đuổi tên tiểu tử này ra khỏi Đại Lý Tự.”

Trương Bảo ăn đến mặt mày đỏ rần, vừa ngấu nghiến vừa nói: “Chủ bộ Vương mau nếm thử đi, đồ ăn ăn rất ngon, vừa tươi lại vừa ngon, so với thịt còn ngon hơn, ngay cả bánh bột ngô cũng rất tuyệt.”

Vương Tài liếc mắt nhìn mấy lá cải xanh biếc được bọc trong nước sốt ớt đỏ tươi, cùng với bánh nướng đang ngâm trong canh trong hộp cơm, nuốt ngụm nước bọt, vẫn quay mặt đi hừ lạnh: “Ta sợ có độc, không ăn.”

Hai mắt Trương Bảo sáng ngời, vươn tay đoạt lấy hộp cơm của ông ta: “Vậy ta không khách khí nữa! Còn đang lo không đủ ăn đây này.”

Vương Tài: “Này! Ngươi! Không thể không nói lý như vậy!”

Ông ta lại nhìn sang Hà Tiến ngồi bàn bên cạnh, lập tức cảm thấy vui mừng, vươn tay qua chụp lấy vai Hà Tiến nói: “Thư lại Hà, đúng lúc ngươi ở đây, người tên Đường Tiểu Hà này…”

Hà Tiến xoay mặt lại, hai má phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, vừa nhai vừa nói ra mấy lời không rõ ràng: “Chủ bộ Vương tìm ta có việc gì sao?”

Vương Tài: “...”

Vương Tài: “Không có việc gì cả.”

Trong lòng lão già vô cùng khó chịu, cảm giác Đại Lý Tự sắp tàn thật rồi.

Ở cửa sổ múc cơm, Đường Tiểu Hà đã múc sạch sẽ chút nước canh cuối cùng, khi múc xong nhìn qua Tư lại trẻ tuổi bằng một mắt xin lỗi, thể hiện cho hắn thấy thật sự cái gì cũng không còn.

Vẻ mặt Tư lại như đưa đám, cầm hộp cơm đi tìm chỗ ngồi xuống, bóng dáng vô cùng thê lương.

Đường Tiểu Hà nhìn những người đang ngấu nghiến đồ ăn, lại nhìn lại cái thùng đã sạch sẽ, trong lòng cảm thấy khó hiểu nói: “Sao người của Đại Lý Tự, người nào người nấy đều giống như quỷ đói đầu thai vậy, không trách được lúc trước mỗi người bọn họ đều hung dữ như thế, thì ra mỗi ngày đều không được ăn ngon.”

Lúc này Hà Tiến nhảy đến trước mặt nàng, đưa hộp cơm đã ăn sạch sẽ nói: “Làm phiền tiểu đầu bếp múc cho một phần nữa.”

Đường Tiểu Hà cho hắn ta nhìn cái thùng còn sạch sẽ hơn so với túi tiền, bất đắc dĩ hạ vai nói: “Không còn đâu.”

Hà Tiến mở to hai mắt nhìn: “Đã không còn nữa rồi sao? Ta còn chưa múc cơm cho Thiếu khanh đại nhanh đâu, vậy phải làm thế nào mới được đây.”

Đường Tiểu Hà nhìn bộ dạng muốn khóc của hắn ta, không nhịn được an ủi hắn ta: “Không có việc gì đâu, đói một bữa cũng không chết người được.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

“Nhưng mà Thiếu khanh đại nhân đã đói bụng rất nhiều bữa rồi.”

“Nhiều là mấy cơ?”

“Bảy ngày rồi.”

Đường Tiểu Hà suýt thì phun ra một ngụm máu.

Nàng dựa vào thùng đứng vững chân lại, cực kỳ khó hiểu lặp lại câu nói: “Thiếu khanh đại nhân là người thật hả? Bảy ngày không ăn thứ gì sao?”

Hà Tiến gật đầu.

“Vậy thì làm sao mà hắn ta sống sót được vậy?”

“Thì uống nước, uống trà, thi thoảng có thể bóp mũi uống được bát canh.”

Cả đầu Đường Tiểu Hà đều ong ong, nếu lúc trước nàng cảm thấy Tống Hạc Khanh là một người rất xấu xa thì bây giờ, trong lòng nàng, Tống Hạc Khanh đã không phải là người nữa.

Bảy ngày không ăn cơm thì ai mà sống nổi chứ? Nàng ăn một bữa cơm thiếu thịt thì đã giống như nàng không ăn rồi.