Tống Hạc Khanh không trả lời, bình tĩnh nhìn hắn ta.
Vẻ mặt Mã Đại Tráng hoảng loạn, đôi mắt nhập nhòe, bắt đầu đấm vào đầu mình, nước mắt, nước mũi giàn giụa nói: "Là do ta bất hiếu, thật lòng ta xin lỗi mẫu thân, ta cũng không phải là một người huynh trưởng tốt, ta xin lỗi tiểu muội."
Tống Hạc Khanh: "Bản quan hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi có nhận tội hay không?"
Mã Đại Tráng dừng tay lại, vùi đầu cắn răng một cái: "Ta… nhận."
Lục sự vội vàng cầm bút, ghi lại tình tiết khai tội của phạm nhân.
Tay của Mã Đại Tráng nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ bừng: "Từ sau khi ta tìm được Bạch Cửu Nương, không có một ngày nào là ta không nghĩ tới việc thành thân với nàng ấy cả nhưng nàng ấy luôn lấy đủ loại lý do để thoái thác. Còn thường xuyên trêu đùa khách nhân ở trước mặt ta, những việc này ta đều nhịn, nghĩ là do nàng ấy ở bên ngoài bôn ba nên thay đổi tính tình cũng là điều bình thường. Chỉ cần ta đối xử tốt với nàng ấy thì sớm hay muộn nàng ấy cũng sẽ hồi tâm chuyển ý."
"Nhưng ta không ngờ sau khi cái tên Đường Tiểu Hà kia vào khách điếm, trái tim của nàng ấy đều để ở trên người Đường Tiểu Hà, không chỉ ban ngày vào phòng bếp ve vãn mà còn đi xum xoe tên họ Đường kia vào ban đêm, còn tự mình nấu cho hắn ta ăn, ngay cả ta còn chưa từng ăn đồ nàng ấy nấu bao giờ…."
Sắc mặt của Tống Hạc Khanh vẫn không đổi, tiếp tục nói: "Sau đó thì sao?"
Mã Đại Tráng lau nước mắt, nói tiếp: "Tên họ Đường kia không mở cửa, nàng ấy vẫn cứ dán mặt vào đó, ta đứng dưới lầu nghe thấy tiếng động thì mặc thêm y phục, khi thấy nàng ấy xuống lầu thì đề nghị nàng ấy đi ra sau bếp cùng tâm sự với mình. Nàng ấy đồng ý, ta và nàng ấy nói đôi ba câu nhưng mới nói được thế nàng ấy đã không kiên nhẫn còn nói nhiều lời làm tổn thương ta."
"Nàng ta nói cái gì?" Tống Hạc Khanh hỏi.
Mã Đại Tráng hít hít mũi, dừng lại một lúc rồi nức nở: "Nàng ấy nói nàng không muốn dây dưa với ta nữa, nàng ấy có cuộc sống mới, có nam nhân khác, nàng ấy không muốn quay trở lại quá khứ cũng không muốn nhìn thấy ta, bảo ta cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng ấy…"
Mã Đại Tráng rống lên: "Lúc đó ta cực kỳ tức giận, nên thuận tay cầm lấy con dao phay đặt trên bàn, đè lên cổ nàng ấy muốn ép nàng ấy thành thân với ta. Nhưng nàng ấy không hề sợ hãi, cũng không kêu to gì chỉ nở một nụ cười lạnh với ta, nói ta là kẻ bất lực, nói ta trước đây không có dũng khí ngăn chuyện của nàng ấy lại, hiện tại lấy đâu ra bản lĩnh để gϊếŧ nàng ấy, câu nói đó khiến ta có ý nghĩ nếu như ta không chém thì ta không phải là nam nhân…. Ta… Lúc đó ta cũng khó thở cho nên…. Cho nên…. Đại nhân! Ta dập đầu cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống! Ta là nhất thời hồ đồ! Thực tế ta không phải là người xấu đâu!"
Tống Hạc Khanh không thèm nghe chỉ nhắm mắt tái hiện lại hiện trường tối hôm đó ở trong đầu.
Sau khi Mã Đại Tráng chém chết Bạch Cửu Nương thì cầm con dao phay chạy ra bên ngoài nhưng lại không biết nên xử lý con dao phay như thế nào bèn ném vào giếng nước. Không ngờ đúng lúc này Đường Tiểu Hà xuống bếp tìm thức ăn, bỗng nhiên đυ.ng phải hiện trường gϊếŧ Bạch Cửu Nương, Mã Đại Tráng nghe được tiếng la, đành tương kế tựu kế chạy trở về. Nhân lúc màn đêm tối đen, Đường Tiểu Hà không nhìn thấy trên người hắn ta có vết máu, hắn ta đã nhảy vào vũng máu ở hiện trường nhằm rửa sạch hiềm nghi cho bản thân.
Chuyện hai người Mã Bạch có quan hệ ở trong quá khứ không nói với ai, nếu không phải Tống Hạc Khanh phái Thôi Quần Thanh đi tới quê của hắn ta một chuyến thì e là đã tin lời nói dối của hắn ta rồi, như thế vụ án này sẽ không có được kết quả tốt như thế.
Một đêm qua đi, chân trời xuất hiện ánh sáng bạc như bụng cá, nắng sớm chiếu rọi đằng mây nơi phương xa, màn đêm biến mất vạn vật lại được soi chiếu.
Tống Hạc Khanh ngồi trước bàn xử án, tay cầm lấy tách trà uống một ngụm, nhìn ba người đang ôm nhau khóc ở ngoài sảnh đường, thình lình nói một câu: "Cứ khóc cho thoải mái, khóc xong rồi tiễn lên đường đi."
Thôi Quần Thanh vẫn đang mặc bộ y phục màu đỏ sam của nữ nhân, nhìn Tống Hạc Khanh, đưa tay làm ra vẻ che đi trái tim nhỏ, hít khí lạnh nói: "Thật đáng sợ, đúng là một câu tàn nhẫn, ngươi đúng là xứng với cái chức Thiếu Khanh đại nhân của Đại Lý Tự."
Có điều làm đúng với pháp luật của triều đình, đã gϊếŧ người thì sẽ bị xử tội trước thị chúng. Càng không nhắc tới cái người Tống Hạc Khanh này luôn làm đúng với chức trách của mình, khi làm việc còn chú ý đến hiệu suất và tốc độ, Diêm Vương muốn phạm nhân chết vào canh ba, Tống đại nhân tuyệt đối không giữ người lại đến canh hai, chết sớm thì hoàn thành công việc sớm.
"Có nghiệp ắt có báo, có nhân ắt có quả." Tống Hạc Khanh uống thêm miếng trà, tự nhiên nói: "Mặc dù ta không thể đảm bảo làm tốt vai trò Thiếu Khanh của Đại Lý Tự nhưng ít nhất ta sẽ không bỏ qua cho kẻ gϊếŧ người, không để người tốt bị oan uổng… Hắt xì."
Tống Hạc Khanh xoa mũi, khó hiểu: "Bị cảm lạnh ư?"
Giờ phút này bên trong phòng giam của Đại Lý Tự.
Tay của Đường Tiểu Hà nắm chặt song cửa, tê tâm phế liệt gào lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài đi! Tống Hạc Khanh, ngươi là người không biết phân biệt người tốt người xấu! Ngươi là cẩu quan! Đại cẩu quan!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc chương này bắt đầu gia tăng tuyến tình cảm của nam nữ chính, tuyến mỹ thực cũng chính thức bắt đầu, nhắc nhở nhẹ với các bạn đọc: Đến tận bây giờ nữ chính vẫn chưa biết mặt mũi của nam chính trông như thế nào ~