Chương 11: Thần hồn nát thần tính

Ban đêm, trời đen trăng sáng.

Ánh trăng xuyên qua cửa rơi trên mặt đất đầy sương, gió lạnh luồn qua cửa sổ mà tới, phòng ốc trống vắng không có hơi người, không khí lạnh lẽo bao phủ dày đặc.

Mã Đại Tráng từ từ mở mắt ra, sau đó lập tức hít một ngụm hơi lớn, bàn tay không tự giác được đưa lên che cổ, trong miệng mắng: "Bà nội nó, kẻ nào dám đánh lén lão tử…."

Khi mắng chửi hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người.

Trước mắt là cảnh tượng khiến hắn ta phải khắc cốt ghi tâm– sau phòng bếp của khách điếm Tu Duyên.

"Sao… Sao ta lại ở chỗ này?" Hắn ta luống cuống đứng dậy, chạy nhanh về phía cửa kết quả có cố như thế nào cũng không thể mở cửa ra được giống như cánh cửa này đã bị khóa từ bên ngoài vậy.

"Đáng chết! Rốt cuộc sao lại thành thế này?"

Bỗng nhiên hắn ta đạp một phát vào cửa với ý muốn đá văng cửa ra nhưng cửa thì không mở được còn hắn ta thì bị đau chân, quay đầu lại tính đi phá cửa sổ.

Nhưng vừa quay đầu hắn ta suýt chút nữa bị hồn phi phách tán.

Giữa không gian tối tăm, chỉ thấy một cái ghế đối diện với cái thớt cắt rau, trên ghế có một người đang ngồi, là một nữ nhân, nữ nhân đó mặc bộ y phục màu đỏ, bên trong là váy dài màu xanh, máu tươi chảy theo đầu ngón tay của nữ nhân đó chảy xuống nền đất, từng tiếng "tí tách" vang lên rõ ràng…

"A!"

Mã Đại Tráng ngồi bệt xuống đất, cơ thể không ngừng xích ra sau, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Nhất định là ta đang nằm mơ! Đúng! Là do ta nằm mơ!"

Hắn ta nhanh chóng nhắm mắt lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, mặt mày cứng lại, môi run run rẩy rẩy nói: "Chỉ là đang nằm mơ thôi, tỉnh dậy là ổn, tỉnh dậy là ổn…."

Đúng lúc này trên ghế phát ra tiếng ngân nga nhỏ nhẹ—

"Thϊếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai…" *

*Trích bài thơ "Trường Can Hành kỳ 1" của nhà thơ Lý Bạch. Dịch nghĩa:

“Tóc em khi mới xoã ngang trán

Bẻ hoa trước cửa nhà chơi

Chàng cưỡi ngựa tre lại

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh

Cùng sống ở làng Trường Can

Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm…”

Tiếng ca càng ngày càng gần, dần dần biến thành lời nỉ non ở bên tai Mã Đại Tráng.

Mã Đại Tráng nghe câu ca, cảm nhận được khí lạnh dày đặc càng lúc càng gần, sự sợ hãi dâng trào trong lòng, cả người run run như cây sậy.

Dù run rẩy nhưng trong mắt hắn ta vẫn nóng lên, nước mắt tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào: "Cửu Nương, Cửu Nương, nàng tha thứ cho ta được không? Ngày đó là do ta không thể kiềm chế được, nếu không phải do nàng nói những lời kí©h thí©ɧ ta thì làm sao ta có thể xuống tay chém nàng, ta… Ta yêu nàng như vậy…"

Bỗng nhiên, tiếng ca dừng lại.

Tiếng ca u ám uyển chuyển điệu đà biến thành giọng nam nhân hào khí mười phần, hết sức ngạc nhiên nói: "Hóa ra là vậy, hóa ra là ngươi."

Mã Đại Tráng mở mắt ra, chỉ thấy phòng bếp có nhiều ánh nến sáng lên, những người cầm giá nến lần lượt đứng vào chỗ, trên người đều mặc công phục của Đại Lý Tự, không cần nói cũng biết thân phận của mấy người này.

Mà "Cửu Nương" đang đứng trước mặt hắn ta thật ra là một tên nam nhân ẻo lả có đôi mắt đào hoa giả trang thành.

Lúc này Mã Đại Tráng mới ý thức được bản thân bị chơi đùa, tức giận đến mức dẫm chân mắng chửi nói: "Ngươi là kẻ nào?"

Thôi Quần Thanh ném mái tóc dài ra sau vai, giọng điệu mềm mỏng dịu dàng nói: "Xin tự giới thiệu một chút, ta họ Thôi tự là Quần Thanh, Thanh trong biếc tự tìm áng, xuất thân là đời thứ bảy của dòng họ Thanh Hà Thôi thị, mười tám tuổi trúng cử, mười chín tuổi đạt được danh hiệu tiến sĩ, cùng năm đó tiến vào hàn lâm, hai mươi tuổi…."

Tống Hạc Khanh đẩy hắn ta ra một bên, cau mày bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng một cái thật sâu, sau đó phân phó với thủ hạ: "Mang về, thăng đường."

Đêm khuya, ở sảnh đường của Đại Lý Tự đèn đuốc sáng trưng, nha dịch đứng thành hai hàng ở hai bên đối diện nhau mỗi bên ba người.

Tống Hạc Khanh ngồi trên ghế mộc, mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Mã Đại Tráng, bản quan hỏi ngươi, ngươi và Bạch Cửu Nương là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có tình sâu ý nặng, sau khi nàng ta bị nhà chồng đuổi đi, ngươi còn đau lòng đi tìm kiếm nàng ta khắp nơi, vậy vì sao hiện giờ lại hạ chiêu gϊếŧ nàng ta?"

Mã Đại Tráng cười lạnh một tiếng, dường như không sợ gì mà bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào Tống Hạc Khanh: "Xem ra Tống đại nhân có rất nhiều câu hỏi, đúng là ta đã nói dối nhưng các ngươi muốn lấy cái này để định tội ta ư? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Vừa nãy ta bị dọa cho nên mới ăn nói khùng điên, các ngươi sẽ không tin là thật đó chứ?"

Vương Tài không nhịn được nữa, ghé sát vào lỗ tai Tống Hạc Khanh nói: "Đại nhân, hay là đánh tên tiểu tử này bốn mươi đại bản trước đã?"

Tống Hạc Khanh im lặng, bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng, hai mắt không chớp.

Lúc bắt đầu Mã Đại Tráng còn có thể chống đỡ nhưng dần dần hắn ta bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại, hồn phách bị tầm mắt sắc bén kia đυ.c thành từng lỗ, sau đó không chịu nổi nữa liền cúi đầu không dám đối diện với Tống Hạc Khanh.

Vị Thiếu Khanh đại nhân này tuy tuổi không lớn như khí thế uy nghiêm quấn đầy thân thể hoàn toàn không có chút ngây ngô nào, làm cho người khác cảm giác được sự không giận mà uy.

Bỗng nhiên, người đang ngồi ở trên cao đường kia mở miệng: "Mã Đại Tráng, đây là cơ hội mà bản quan cho ngươi."

"Chỉ cần bản quan muốn thì sẽ có rất nhiều biện pháp để cạy miệng ngươi nói ra lời thật, rốt cuộc trong luật pháp của Đại Ngụy ta chưa từng nói rằng không thể tra tấn với phạm nhân. Nhưng bản quan niệm tình ngươi rời nhà nhiều năm, không muốn để cho ngươi thiếu mất tay hoặc mất chân trước mặt người thân của mình, ngươi phải cố gắng nắm lấy, đừng đánh mất cơ hội này."

Lần này Mã Đại Tráng hoàn toàn luống cuống, ngẩng đầu chấn động nói: "Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của ta và tiểu muội của ta đã tới kinh thành ư?"