Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân

Phong Sóc lúc này mới nhìn sang Khương Ngôn Ý đang bất tỉnh dưới tàng cây, hơi thở yếu ớt.

Nàng cúi đầu, hai bên tóc mai tán loạn lại toát ra vẻ xinh đẹp quyến rũ mê người, trên môi không có bao nhiêu huyết sắc, lại làm cho người ta vừa thương tiếc lại không khỏi sinh ra mấy phần tâm tư muốn chà đạp.

Năm dấu tay rõ ràng ở bên trái khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhìn hết sức đáng sợ.

Dây buộc áo ngoài của nàng bị xé toạc, lộ ra xương quai xanh cùng nửa bờ vai mượt mà, chiếc yếm màu hải đường như ẩn như hiện, ôm lấy bầu ngực tròn trịa hơi phồng lên, không biết thêu hoa văn gì lại càng khiến người ta suy nghĩ miên man.

Sợi dây buộc màu đỏ mỏng manh kia kéo dài ra sau cần cổ tuyết trắng, chỉ được buộc thành một nút thắt lỏng lẻo phía sau mái tóc đen của nàng.

Ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ lá, làm làn da trắng sứ của nàng như đang phát sáng.

Đột nhiên có tiếng quạ kêu làm Phong Sóc hoàn hồn. Hắn thu tầm mắt lại, cởϊ áσ choàng quay mặt sang chỗ khác khoác lên người Khương Ngôn Ý, do dự một chút mới bế người lên.

Mang tai dưới ánh trăng đỏ đến kinh người.

Lúc các thân vệ chạy tới đã thấy chủ tử bọn họ đang ôm một người, dùng áo choàng che kín mít, sải bước đi ra ngoài chỉ để lại một câu: "Trói người bên kia trói về quân doanh!"

Nhóm thân vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhiều năm như vậy trong phủ chủ tử đến một nữ nhân cùng không có. Bọn họ đây là lần đầu tiên thấy chủ tử ôm người khác.

Đã đến giờ Hợi, các đại doanh trại trong quân doanh đã không còn ánh sáng, chỉ có trạm canh gác và chậu than trên trên giá gỗ cao ba chân là còn đang cháy.

Các nữ nhân trong doanh trại Hồ Dương Lâm bên này không thấy Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ trở về, không khỏi có chút lo lắng.

"Khương sư phụ cùng Thu Quỳ lúc này còn chưa trở lại, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.", một nữ nhân thấp giọng nói.

Lập tức có người nói tiếp: "Nếu không chúng ta báo cho Quách giáo úy một tiếng đi."

Quách giáo úy là bây giờ tiểu đầu mục quản lý doanh trại bên này.

Xuân Hương nằm trên giường nhìn giường đối diện của Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ thấy không có ai, nghe các nữ nhân giảm thấp tiếng nói nghị luận chuyện này, nhịp tim như nổi trống.

Lúc chạng vạng tối nàng ta trong Hồ Dương Lâm gặp Lưu Thành, lời của Lưu Thành như vẫn còn vọng bên tai nàng ta.

Nàng ta cũng không biết rõ kế hoạch của Lưu Thành, nhưng Khương Ngôn Ý đến bây giờ cũng chưa trở về, chắc chắn là Lưu Thành đã làm gì đó rồi.

Sợ trong quân doanh phát hiện thiếu người, bây giờ mà tìm là phá hư kế hoạch của Lưu Thành. Xuân Hương lập tức tỏ vẻ mất kiên nhẫn, quát vào mặt hai người vừa lên tiếng: "Ồn ào cái gì, có để cho người ta ngủ hay không?"

Xuân Hương chính là nữ nhân bá đạo nhất ở đây, nếu nàng ta phát giận thì các nữ nhân khác không dám tranh cãi gì.

Nhưng đêm nay, hai nữ nhân bị Xuân Hương hét vào mặt vẫn thấp giọng rầm rì: "Không biết nàng ta suốt ngày kiêu ngạo cái gì, Khương sư phụ bây giờ đã là đầu bếp rồi cũng không rêu rao giống như nàng ta."

"Cảm thấy dựa vào một vị tướng quân nên ỷ thế hϊếp người thôi. Cũng không nghĩ một chút mình là thân phận gì, đồ nát bét trong quân doanh còn trông cậy về sau có thể làm di nương cho người ta hay không còn không biết."

"Uống nhiều thuốc tránh thai như vậy đã sớm không thể sinh, cưới nàng ta có được cái gì đâu."

Mỗi một câu nói đều đâm trúng chỗ đau của Xuân Hương.

Xuân Hương giận không kiềm được, trực tiếp từ trên giường đứng lên, đi qua túm tóc của nữ nhân cách nàng ta gần nhất, giơ tay bắt đầu tát: "Cái đồ tiện nhân này, trước kia được ta cho chỗ tốt thì nịnh nọt, bây giờ cái đồ đĩ nhỏ mới tới kia đắc thế, ngươi lại trưng ra sắc mặt như vậy!!"

Hai người đánh nhau làm mấy nữ nhân vốn không muốn xen vào nên giả vờ ngủ cũng đành phải đứng lên can ngăn.

Xuân Hương bị mấy nữ nhân kéo lại cũng không chịu thôi, mắng: "Ngươi cho rằng họ Khương kia vì sao bây giờ còn chưa trở lại, không chừng là đang bò trên giường dã nam nhân nào rồi!"

"Nếu như sau này ngươi không sợ nàng báo thù thì cứ báo nói tối nay nàng không về doanh trại mà xem, ngươi cứ việc thử đi!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng trở về giường mình ngủ.

Mấy nữ nhân kia không quen thân với Khương Ngôn Ý, bây giờ nghe Xuân Hương nói vậy thì giật mình, cũng cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mạnh ai nấy đi ngủ.

Đợi đến ngày thứ hai đi tới Hỏa Đầu doanh gặp đầu bếp Lý hỏi, các nàng mới biết Khương Ngôn Ý hôm nay cũng không tới phòng bếp, trong lòng bỗng cảm giác không ổn.

Xuân Hương sớm đã kéo Lưu Thành đến một chỗ hẻo lánh, vụиɠ ŧяộʍ hỏi hắn ta chuyện tối hôm qua: "Con đĩ nhỏ kia có phải đã bị chàng...", Xuân Hương vụиɠ ŧяộʍ làm một động tác cắt cổ.

Lưu Thành cảnh giác nhìn xung quanh, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, trông không khác gì bình thường: "Nói cái gì đó, đêm qua ta ở trong phòng với bọn Triệu Tứ mà."

Xuân Hương trực giác cảm giác được Lưu Thành không nói thật. Nàng ta còn định hỏi thêm thì Lưu Thành lại nói: "Yên tâm, cho dù con nhỏ đó sống hay chết, đều sẽ không tra được trên đầu chúng ta đâu."

Xuân Hương nghe xong lời này, lập tức hiểu được, đêm qua có lẽ Lưu Thành đã ra tay.

Nàng ta không khỏi càng hoảng sợ hơn, tất nhiên là nàng ta không thèm để ý đến sống chết của Khương Ngôn Ý. Nhưng dù sao cũng là một mạng người, nếu hoài nghi đến trên đầu nàng ta, chuyện tranh công cũng sẽ bị điều tra ra, lúc đó cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Không phải, lỡ như..." Xuân Hương vừa lên định nói liền bị Lưu Thành đánh gãy.

"Được rồi, ta ra ngoài lâu như vậy phải trở về, bằng không sẽ khiến người khác hoài nghi." Lưu Thành nói xong liền rời đi trước.

Xuân Hương tức giận đến dậm chân, trong lòng vừa hoang mang vừa khổ sở, Lưu Thành đây rõ ràng là không hề lo lắng cho sự an toàn của nàng ta mà.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, có người đang gọi tên Xuân Hương, nàng ta đành phải tạm thời thu hồi suy nghĩ bước ra ngoài.

"Cái gì mà cứ kêu không dứt, muốn gọi hồn à? "

Không biết sao sáng nay vừa thức dậy thì mí mắt phải của nàng ta nhảy không ngừng làm tâm thần nàng ta không yên. Chờ đến lúc ra tới bên ngoài doanh trại, sắc mặt Xuân Hương lập tức liền thay đổi.

Người đến chính là Kỳ Bài Quan lúc trước đã mang nàng ta đi lĩnh thưởng.

Kỳ Bài Quan vốn ngày thường đã hung thần ác sát, giờ phút này nhìnXuân Hương, vết đao trên mặt càng thêm dữ tợn, vẫy tay với nhóm binh lính sau lưng một cái, hét lớn: "Trói tiện dân dám giả mạo đầu bếp của Hỏa Đầu doanh để nhận thưởng của Đại tướng quân lại cho ta!"

P/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương 54 (Lưỡng tình tương duyệt) thì không cần mua lại, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ