Chương 22: Hạt dẻ rang đường

Đầu bếp Lý cảm thấy không được khỏe, cho nên ông ráng chống đỡ làm xong bữa tối ở Hỏa Đầu doanh đã là cực hạn, rồi giao hết mấy món ăn hôm nay phải làm của bếp tư cho mấy đầu bếp khác, sau đó quay về nghỉ ngơi.

Khương Ngôn Ý nhìn gần đến giờ liền bắt đầu chuẩn bị miến chua cay.

Vì để cho lát nữa nấu nướng thuận tiện hơn, nên nàng định làm miến trước, đậu phộng và đậu nành rang giòn nàng cũng đã cho vào đĩa, đến lúc đó chỉ cần chuẩn bị nước canh rồi nêm gia vị là được.

Sau bữa cơm tối nay thì đầu bếp Lý có thả ra ý nói bây giờ nàng đã trở thành đầu bếp chính thức, không còn là giúp việc bếp núc nữa.

Người trong Hỏa Đầu doanh bây giờ gặp nàng thì càng thêm ân cần, nếu nàng muốn nấu món gì thì có bao nhiêu người chạy tới tranh giành giúp nàng nhóm lửa. Còn nếu nàng cần nguyên liệu nấu ăn thì không cần tự mình đi lấy, chỉ cần nói một tiếng là có người lập tức đưa tới tay nàng.

Khương Ngôn Ý nhớ tới trước đây những điều này đều là nàng tự mình ôm đồm, lại nhìn người trong Hỏa Đầu doanh bây giờ gặp nàng thì tươi cười kêu một tiếng "Khương sư phụ" làm nàng không khỏi bật cười.

Quả nhiên là người đứng ở trên cao thì bên cạnh đều là người tốt.

Nàng ở Hỏa Đầu doanh cũng thân quen với Thu Quỳ nên để cho nàng ấy ở lại giúp mình nhóm lửa.

Một phụ nhân mặt mũi khôn khéo thấy vậy liền bĩu môi nói: "Khương sư phụ, để ta giúp ngài nhóm lửa nhé. Nha đầu kia vừa khờ vừa ngốc, lỡ chỉnh lửa không tốt sẽ làm hư đồ ăn của ngài!"

Khương Ngôn Ý chỉ là cười cười: "Ta thấy nàng ấy nhóm lửa rất tốt, các ngươi đều mệt mỏi một ngày rồi, nên trở về nghỉ sớm đi."

Nàng nói chuyện hòa khí như vậy, lại chặn tất cả lời nói của phụ nhân kia trở về.

Một đám nữ nhân thấy vậy đành phải hậm hực coi như không có gì.

Lúc Khương Ngôn Ý quay đầu liền thấy Thu Quỳ đang nhìn mình.

"Có chuyện gì sao?" Khương Ngôn Ý cười hỏi nàng.

Thu Quỳ như muốn nói cái gì, nhưng thấy có người đi về phía bên này lại lắc đầu, cúi đầu nhìn lửa trong lò.

Người tới là một hoả đầu quân cao gầy như trúc, hắn giao cái sọt nhỏ đựng hạt dẻ còn chưa bóc vỏ cho Khương Ngôn Ý: "Khương sư phụ, hạt dẻ ngài cần đây."

"Làm phiền rồi." Khương Ngôn Ý tiếp nhận cái sọt, lại bốc mấy hạt đưa cho hoả đầu quân kia: "Cầm mấy hạt nếm thử đi."

Hoả đầu quân liên tục khước từ: "Sao làm như vậy được!"

Khương Ngôn Ý kiên trì muốn đưa: "Cầm đi, cũng không phải vật gì tốt, về sau còn phải làm phiền ngươi nhiều."

Hoả đầu quân lúc này mới cảm kích nhận lấy.

Hạt dẻ là Khương Ngôn Ý tự mình tìm Triệu thủ lĩnh mua, hôm nay Hạnh Hoa đã vài lần nói móc nàng, mặc dù nàng không hiểu nhưng lại vừa lúc cảnh tỉnh nàng.

Thu mua nhân tâm, thường thường chỉ cần một chút ơn huệ nhỏ.

Có đôi khi tuỳ tiện là có thể để giành được nhân duyên, vì cái gì mà nàng không tích lũy cơ chứ.

Số hạt dẻ này nàng định làm món hạt dẻ rang đường, rồi chia một ít cho nữ nhân trong doanh trại, còn lại giữ cho mình ăn. Lúc tối làm gà om hạt dẻ nàng đã thèm không chịu nổi rồi.

Sau khi hoả đầu quân rời đi, Khương Ngôn Ý lấy hạt dẻ ra, dùng dao khứa một tí ở bên trên, cầm tới lò sưởi bên cạnh dạy Thu Quỳ vùi vào bên trong tro nóng: "Em canh chừng lửa giúp ta, một lát là ăn được rồi."

Thu Quỳ gật đầu, nhìn chăm chú chỗ vùi hạt dẻ, mắt sáng lấp lánh: "Hạt dẻ nướng than trước kia em cũng từng ăn rồi."

Khương Ngôn Ý cười hỏi nàng ấy: "Lúc nãy em có chuyện muốn nói với ta?"

Nàng cũng chỉ mới phát hiện ra manh mối hai ngày trước. Thu Quỳ chỉ là trầm mặc ít nói nhưng mấy nữ nhân trong doanh trại lại nói nàng ấy ngu ngốc, mà hình như Thu Quỳ cũng cố tình cư xử ngu ngốc ở trước mặt những nữ nhân kia.

Thu Quỳ nghe nàng hỏi xong liền nhìn quanh bốn phía, xác nhận xung quanh không có người mới nói: "Xuân Hương mạo nhận công lao của tỷ được Đại tướng quân thưởng cho thịt kho tàu."

Khương Ngôn Ý nghe xong không hiểu ra sao: "Cái gì?"

Thu Quỳ nói: "Em nghe người trong Hỏa Đầu doanh nói thịt viên tỷ làm rất tốt, Đại tướng quân muốn thưởng thịt kho tàu cho tỷ. Có điều người bưng thịt trở về lại là Xuân Hương, nàng ta còn chia thịt cho nhóm Hạnh Hoa ăn. Em tận mắt nhìn thấy nàng ta đi cùng với vị Kỳ Bài Quan kia."

Thu Quỳ đã nói tới mức này, Khương Ngôn Ý còn có gì mà không hiểu.

Nàng từng nghĩ Xuân Hương thấy nàng làm sao lại chột dạ như thế, thì ra là cầm khen thưởng của nàng đi phát ân tình cho người khác. Thật quá vô sỉ mà!

Tuy Khương Ngôn Ý đối với việc Xuân Hương làm thấy không vui nhưng ẩn ẩn cảm thấy nàng ta vì một bát thịt kho tàu mà chột dạ thành dạng này hình như không quá giống tính cách bình thường của nàng ta.

Không chờ nàng nghĩ nhiều thì người đặt miến chua cay đã đến, Khương Ngôn Ý tranh thủ thời gian về bếp bận rộn.

Miến nàng đã chuẩn bị trước rồi, giờ chỉ cần làm nước canh rồi nêm gia vị vào là xong. Hiệu suất so với hôm qua cao hơn nhiều. Chỉ chốc lát sau, tám bát miến chua cay đã được bưng ra.

"Mấy vị quân gia từ từ dùng!" Khương Ngôn Ý đặt từng bát miến chua cay trên khay đến từng bàn của binh sĩ.

Trừ hai lính gác đêm qua đã nếm thử miến chua cay sắc mặt vẫn như thường thì sáu người còn lại giống như bị điểm thuật định thân, ngơ ngác nhìn Khương Ngôn Ý, tròng mắt nãy giờ còn không có chuyển động.

Một khay chỉ có thể để đủ bốn bát miến chua cay, Thu Quỳ bưng một cái khay khác, rồi lấy bát ra theo cách của nàng, nhưng do mép bát qua nóng mà nàng ấy không cẩn thận lệch tay làm đổ một ít nước canh ra.

Khương Ngôn Ý vội vàng giúp Thu Quỳ cầm bát đặt lên bàn, Thu Quỳ có chút thấp thỏm, cũng may nhóm binh lính đều là người thô kệch, cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng ánh mắt của nhóm binh lính làm Khương Ngôn Ý có chút xấu hổ, sau khi để cái bát cuối cùng lên bàn thì nàng nhận lấy tiền đồng mà bọn họ để trên bàn trước đó rồi vội mang theo Thu Quỳ quay lại phòng bếp.

Mãi cho tới khi không còn thấy bóng dáng Khương Ngôn Ý nữa thì bọn họ vẫn còn rướn cổ nhìn về phía phòng bếp, vẻ mặt si mê.

P/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương 54 thì không cần mua lại, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ