Chương 2: Xuyên qua - Quán lẩu đã không còn 2

Nữ nhi của lão ta chết thì chết, tàn thì tàn, lão ta không có nửa điểm quan tâm mà chỉ để ý đến con gái của bạch nguyệt quang, vì để sau khi chết còn có mặt mũi đi gặp bạch nguyệt quang của ông ta.

Ọe ọe ọe!!!

Nếu lão trung trinh không đổi như vậy thì trước đây còn thành cái gì thân cái gì chứ, sinh cái gì con cái gì chứ hả!

Khương Ngôn Ý quả thực không còn sức mà chửi bới.

Nguyên thân đã chết, cô tự nhiên cũng sẽ không coi một Khương Thượng thư não tàn làm cha.

Trước mắt quan trọng nhất chính là mạng sống, sau đó chính là tìm cơ hội trốn khỏi quân doanh.

Lúc Khương Ngôn Ý đang suy nghĩ những điều này, thì cửa lớn được mở ra.

Có hai đầu bếp trong quân [4] mang theo thùng cháo đi vào doanh trại, dùng muôi gõ vào thùng cháo, không kiên nhẫn mà gào to: "Ăn cơm ăn cơm!"

[4] Gốc là hỏa đầu quân: chỉ lính làm đầu bếp

Các nữ nhân lười nhác còn đang nằm trên giường ngủ của mình lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cầm chén đi lĩnh cháo.

Cháo là nấu từ gạo thô, một muôi múc vào trong chén đều có thể đếm rõ có mấy hạt gạo, ngay cả nước cũng trong veo.

Có người đối với lính đầu bếp gãi cổ, hạ thấp vạt áo, lúc đó muôi múc cháo mới được thọc sâu xuống đáy, trong chén nhiều thêm nửa muôi gạo thô.

Chia xong cháo, hai đầu bếp liền rời đi, có mấy nữ tử tâm tư linh hoạt nhét cái gì đó vào trong ngực bọn họ, như vậy đồ ăn buổi tối của các nàng sẽ tốt hơn một chút.

Khương Ngôn Ý bưng lấy chén sứ thủng lỗ chỗ, húp cháo có vị không khác gì nước lã.

Gạo thô vào tới cuống họng vô cùng khó chịu, nguyên thân lại là đại tiểu thư đã quen sống an nhàn sung sướиɠ, cỗ thân thể này nuôi đến mức vô cùng kén chọn, Khương Ngôn Ý uống chén cháo này vô cùng vất vả.

Lông mi của nàng rất dài, vừa dày vừa cong tựa như lông vũ. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, một thân ốm yếu, nhưng da mịn thịt mềm, ngũ quan lại mười phần tinh xảo, dù là co lại trong góc thì vẫn vô cùng nổi bật.

Nữ nhân dáng vẻ đẫy đà ở giường đối diện lườm Khương Ngôn Ý một cái, quái gở mở miệng nói kháy: "Cũng không biết là nhờ hồng phúc của ai, mà chúng ta vốn còn có thể được ăn thịt, nay lại chỉ có thể húp cháo!"

Nhan sắc nàng ta bình thường, nhưng hơn ở chỗ khí chất lẳиɠ ɭơ, khi nói chuyện quyến rũ nhưng lại bén nhọn: "Đã tiến vào nơi này, còn tam trinh cửu liệt cho ai nhìn không biết."

Khương Ngôn Ý biết lời này của nàng ta là nói cho mình nghe, nhưng cô chỉ tiếp tục uống cháo chứ không đáp lại lời nữ nhân kia.

Nữ nhân kia tên là Xuân Hương, nghe nói trước kia là kỹ nữ của Phong Nguyệt lâu, có điều Phong Nguyệt lâu làm chết một mệnh quan triều đình, cho nên tất cả cô nương trong lâu đều bị đưa đến trong quân doanh làm kỹ. Dù sao đều là nghề cũ, cho nên rất nhanh Xuân Hương đã có thể xuôi chèo mát mái sống sung sướиɠ ở trong quân doanh.

Tuy nhiên tất cả đều bị phá hỏng vào ba ngày trước, do nguyên thân muốn tự tử.

Nguyên thân tự tử đúng vào lúc Đại tướng quân mới tới Tây Châu đại doanh nhậm chức đang đi tuần tra quân doanh. Hắn thấy trong quân doanh không chỉ cung cấp nữ nhân mua vui cho binh sĩ, mà còn có nữ nhân không muốn chịu nhục mà tự sát, vì vậy lúc này mới chém đầu tiểu tướng quản lý doanh trại kỹ nữ, lại thẳng tay phạt binh sĩ mua vui hưởng lạc ở đây ngày hôm đó một trăm côn.

Hạ lệnh ai còn dám đến doanh trại bên này thì xử trí theo quân pháp.

Hiển nhiên, vị Đại tướng quân mới nhậm chức này là người có thủ đoạn lôi lệ phong hành (dứt khoát nhanh chóng), liên tiếp ba ngày, trong quân không có một ai dám đến doanh trại bên này tìm thú vui.

Không có binh sĩ tới thì không làm ăn được gì, Xuân Hương là người phong quang nhất trong đám nữ nhân này, người khác quần áo trên người chỉ đủ miễn cưỡng che thân, còn nàng ta thì có tới mấy bộ xiêm y xinh đẹp có thể thay đổi, son phấn đồ trang sức cũng có không ít, có cái là dùng tiền sai người mua, có cái là binh sĩ chủ động mua để lấy lòng nàng.

Nàng ta muốn trôi qua tốt thì nhất định phải có người bằng lòng xài bạc vì nàng ta. Hiện tại trong quân doanh không ai dám tới bên này, cho nên nàng ta cũng không cách nào thu tiền của binh sĩ được, vì vậy nàng ta quy hết thảy lỗi lầm này lên trên đầu Khương Ngôn Ý.

Xuân Hương thấy Khương Ngôn Ý hoàn toàn không để ý mình, giống như một quyền đánh vào bịch bông, trong lòng càng thêm khó chịu, trực tiếp đi tới đoạt chén cháo của Khương Ngôn Ý ném xuống đất.

"Ngươi không phải một lòng muốn tìm chết sao? Còn uống cháo làm gì hả?"

Nàng ta nhìn Khương Ngôn Ý có làn da trắng hơn cả tuyết, trong mắt lóe lên mấy phần ghen ghét.

Thấy Khương Ngôn Ý vẫn im lặng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ thì cho rằng nàng là bánh bao mềm, thì càng táo tợn hơn, còn xô đẩy Khương Ngôn Ý nói: "Đi chết đi!".

Có người đứng bên cạnh thấy không nhìn nổi, chuẩn bị tới can ngăn.

Ai ngờ Khương Ngôn Ý đột nhiên đứng lên, giơ tay hay dùng mảnh sứ vỡ quẹt lên mặt Xuân Hương một phát.

"Chảy... Chảy máu rồi!"

Xuân Hương dùng tay lau mặt một cái, phát hiện trên tay đều là máu tươi, lập tức luống cuống, chỉ vào Khương Ngôn Ý mắng: "Tiện nhân nhà ngươi, dám làm mặt ta bị thương!"

Khương Ngôn Ý lạnh lùng liếc nàng ta một cái, vết máu trên mảnh sứ vỡ trên tay còn chưa khô: "Ngươi lại chửi thêm một câu nữa xem."

Bị cặp mắt đen nhánh của Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm, Xuân Hương không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lời mắng chửi đã đến bên miệng cứ thế mà nuốt xuống.

Khóe miệng Khương Ngôn Ý nhếch lên một tia cười lạnh, xích lại gần Xuân Hương, âm u nói ở bên tai nàng ta: "Không phải ngươi vẫn cứ muốn biết vì sao ta bị đưa tới đây sao? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta chỉ là tâm tình không tốt mà gϊếŧ chết mấy người mà thôi."

Mảnh sứ trong tay nàng để ngay động mạch ở cổ tay Xuân Hương, nàng khoa tay múa chân một chút: "Cắt ở chỗ này, máu sẽ phun lên cao, sẽ rất ấm đấy."

Đôi mắt Xuân Hương phút chốc trừng lớn, hai chân không tự giác mà run lẩy bẩy.

Khương Ngôn Ý lúc này mới lùi lại một bước, đầu ngón tay gõ gõ vào mảnh sứ vỡ trong tay: "Đừng chọc ta tức giận, nếu không ta đảm bảo người tiếp theo sẽ là ngươi."

Xuân Hương nghe nói như thế thì cả người run rẩy.

Những nữ nhân khác đang vây xem ngơ ngác nhìn nhau, không biết Khương Ngôn Ý nói với Xuân Hương cái gì mà khiến cho Xuân Hương sợ đến như vậy.

Khương Ngôn Ý trở lại giường của mình nằm xuống, không nhìn lại Xuân Hương một lần nào nữa.

Người xưa có câu "mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng".

Cô bày ra một bộ dáng liều mạng không muốn sống, Xuân Hương lại là kẻ ỷ mạnh hϊếp yếu, đương nhiên sẽ không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

Một bát cháo gạo thô đích thật là không thể no bụng, Khương Ngôn Ý nằm một lát liền đói đến mức hốt hoảng.

Cô không thay đổi sắc mặt siết chặt đai lưng một chút, cố gắng nghĩ đến điều gì khác để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Xem ra Đại tướng quân mới nhậm chức trong mắt không dung được hạt cát, trị quân nghiêm minh. Hắn không cho phép trong quân có nữ nhân, như vậy sau đây nhất định sẽ chuyển dời các nàng đi nơi khác.

Khôi phục sự tự do là không thể nào, dù sao các nàng đều là người mang tội tịch.

Không biết người ở phía trên sẽ an bài các nàng như thế nào.

Đúng lúc này cửa phòng lại mở ra, đi vàoa là một tiểu đầu mục [5] mặc áo giáp đeo bội đao, xem ra là có chút địa vị, sau lưng còn có mười mấy binh lính đi theo.

[5] Đầu mục: người đứng đầu

"Đi ra, tất cả đi ra hết!" Tiểu đầu mục không kiên nhẫn hô to, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người mấy nữ nhân quần áo không chỉnh tề.

p/s: Mình dịch lại bộ này, vậy nên những bạn nào đã mua Vip tới chương 54 thì không cần mua lại nhé, m sẽ thông báo lại sau nhé, cám ơn các bạn đã ủng hộ