Nghe tiếng cửa trúc được đóng lại, lúc này Thẩm Vãn Tịch mới chậm rãi mở đôi mắt sưng đỏ như quả đào ra, trong lòng vẫn thật lâu không thể bình tĩnh được.
Trong đầu nàng bây giờ đều là cái thứ nóng bỏng và cứng rắn kia của Vân Hoành. Thậm chí nàng còn cảm thấy so với cây gậy mà đêm khuya nàng hay dựa vào để đi tiểu đêm còn nóng bỏng hơn, cảm giác nắm hai thứ đó trong tay rất giống nhau.
Nằm trên giường một hồi lâu, nàng nghe được tiếng Vân Hoành gánh nước và cả tiếng bổ củi. Không bao lâu sau, mùi vị quen thuộc trong nồi cũng chui vào chóp mũi nàng.
Vân Hoành ăn sáng xong liền cầm cung tiễn ra cửa, lúc này mới khiến cho Thẩm Vãn Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dường như điều này đã để lại di chứng, nàng không dám chạm vào những thứ nong nóng hay vật cứng gì nữa. Tay cầm bát cháo cũng muốn hất ra, rửa măng tây cũng thấy kỳ quái, nhóm lửa bằng củi càng là...
Nàng cảm thấy hai gò má mình hiện tại nóng đến nỗi có thể chiên trứng.
Vết thương ở mặt phải cũng trở nên ngứa ngáy giống như đang mọc thịt mới. Hai tay Thẩm Vãn Tịch chống lên mép bể nước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên đó, nàng không khỏi chờ mong băng gạc này có thể được cởi bỏ.
Hôm nay nàng xấu xí như vậy mà Vân Hoành vẫn có loại phản ứng đó.
Vậy đợi đến khi dung mạo của nàng khôi phục, chân cũng tốt hơn thì Vân Hoành còn có thể nhịn được sao?
Có lẽ hắn sẽ không để ý đến cảm thụ của nàng mà trực tiếp đặt nàng lên trên giường điên cuồng chiếm hữu?
Thẩm Vãn Tịch không dám nghĩ tiếp nữa, nàng chỉ nhớ rõ mỗi lần phụ thân đi đến mấy phòng di nương, các nàng đều rất cao hứng. Sáng hôm sau trên mặt mỗi người đều đầy xuân quang hận không thể đem mấy chữ "Tối hôm qua được Quân Hầu sủng hạnh" viết lên mặt. Thậm chí các nàng còn nhẹ nhàng uốn éo dùng tay đỡ thắt lưng đi đến trong viện các di nương bị thất sủng giả vờ thăm hỏi, nhưng thật ra là mượn cơ hội này để khoe khoang.
Nàng nhíu nhíu mày, làm loại chuyện đó thật sự có thể vui vẻ đến như vậy sao?
Tống Oa Oa vừa tới thì đã nhìn thấy nàng đang soi mặt mình trong vại nước liền ôm bụng cười lăn lộn. Vốn tưởng rằng chỉ có cô nương xinh đẹp mới thích soi gương, không ngờ tới tỷ tỷ xấu xí cũng có thể ngắm mình lâu như vậy.
Đến gần nhìn, hắn càng sợ tới mức thịt trên người cũng giật giật: "Tỷ tỷ xấu... A Tịch tỷ tỷ, tỷ có phải đã trúng độc rồi không? Sao mặt lại đỏ như vậy? "
Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, phất tay nói: "Không có, chỉ là tỷ nóng quá nên mới đỏ như vậy."
Nàng bị người khác bắt gặp nên sắc mặt không được tự nhiên lắm đứng lên, vội vàng gọi Tống Oa Oa vào rừng nhổ một ít măng mùa xuân đem về, nàng dự định buổi tối làm thịt măng ăn.
Trong lòng Tống Oa Oa vừa nghe liền vô cùng vui mừng, nhổ hai cái măng rất đơn giản!
Hắn vừa nghĩ đến ở nhà chỉ có thể ăn dưa hấu gặm củ cải nhưng nhà thợ săn lại cách năm ngày là có thịt ăn. Mà tay nghề của xấu tỷ tỷ cũng rất tốt, bỗng chốc làm cho người ta thấy rất thèm thuồng, so sánh hai bên với nhau thật đúng là một trên trời một dưới đất.
Ừm, đêm nay hắn nhất định phải thúc giục xấu tỷ tỷ nấu cơm sớm một chút, ăn xong lại về nhà uống canh gạo gặm củ cải!
Buổi chiều, Thẩm Vãn Tịch vừa chuẩn bị chợp mắt thì nghe thấy trong sân có thanh âm của một cô nương.
"Tẩu tử có ở nhà không?"
Thẩm Vãn Tịch không biết có phải đang gọi mình hay không vì thế vểnh tai lên nghe thử.
Cô nương kia lại kêu thêm mấy lần, Thẩm Vãn Tịch mới nghi ngờ mở cửa trúc, phát hiện trước mặt có một phụ nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi đang mang trên mình một thân xiêm y màu hồng cánh sen. Trên cánh tay vác theo một giỏ rau, lông mày liễu mắt hạnh, giữa lông mày là một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Thật ra tướng mạo không tồi, chỉ là làn da hơi vàng và tóc cũng có hơi thô ráp.