Chương 47

Mà bụng nàng, vừa vặn đặt ở chỗ dị thường đó của hắn.

Chỗ đó mới vừa rồi tựa như củ khoai lang nóng phỏng tay, chọc nàng mặt đỏ tai hồng trong nháy mắt, toàn thân nóng hầm hập, quẫn bách đến nỗi muốn khóc ra.

Nàng vùi đầu, cắn răng, thấp giọng cả giận nói: “Vân Hoành, huynh không biết xấu hổ!”

Vân Hoành vẫn đang đè nén hơi thở, nhưng chóp mũi đều giống như toát ra lửa nóng.

Nguyên liệu lửa lớn, làm sao có thể tắt dễ dàng như vậy?

Mấy ngày trước đây liên tục có phản ứng giống vậy, hắn đi hỏi Chung Đại Thông, tên kia cười giống như kẻ trộm, ban đầu còn kinh ngạc vì hắn cho đến bây giờ vẫn chưa viên phòng. Sau lại nghĩ một chút Vân Hoành đối với tình yêu còn rất ngây thơ chưa hiểu gì, cho nên hắn mới tinh tế giải thích loại chân tướng dị thường này, có thể kiêu ngạo gọi đó là bước đầu tiên để gạo nấu thành cơm.

Lại liên hệ với hình ảnh trên tập tranh kia, Vân Hoành coi như đã hiểu.

Nhưng lúc ấy A Tịch tức giận liền ném tập tranh kia, nàng không thích, nói muốn chờ nàng nghĩ thông suốt, mới có thể cùng hắn làm việc này.

Hiện tại, sợ rằng còn chưa được.

Trên thân thể xuất hiện dị thường, Vân Hoành cũng sợ không khống chế được tình hình của mình, nghĩ rằng còn không bằng nói hẳn ra cho nàng biết, hắn đã sớm có phản ứng, nhưng nếu là nàng vẫn không đồng ý, hắn sẽ chờ.

Thẩm Vãn Tịch thấy hắn trầm mặc một lúc lâu cũng không biết đang nghĩ cái gì, nhất thời mặt nóng đến thần kì, cắn môi gằn từng chữ: “Huynh mau thả ta ra!”

Cả người nàng cương cứng đến run rẩy, trong đầu cũng trống rỗng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ biện pháp thật tốt, cho đến khi bị hắn nhẹ nhàng thả về nằm xuống mới chậm rãi khôi phục ý thức.

Vân Hoành chậm rãi thở ra một hơi dài, thân thể dần dần thả lỏng trở lại, thấy người bên cạnh thật lâu không thể bình tĩnh, lúc này mới giải thích: “Như nàng vừa thấy, chỉ cần nàng cách ta quá gần, hoặc là đυ.ng tới thân thể của ta, lập tức chỗ đó liền sẽ biến thành như vừa nãy. Nhưng ta đã đáp ứng nàng lấy lễ tương đãi, đương nhiên sẽ không vi phạm lời thề, ta sẽ chờ đến ngày nàng suy nghĩ thông suốt.

Hắn nghiêng đầu nhìn xem nàng, “Nếu chúng ta đã là phu thê, việc này ta không muốn dối gạt nàng, nếu như trong lòng nàng sợ hãi, vậy thì cách ta xa một chút, bằng không ta không biết bản thân sẽ làm chút việc gì”.

Cái loại cảm giác này, so với việc nhịn đau gian nan hơn nhiều. Hai tay hắn nắm thành quyền, nhắm mắt lại để giảm đi một chút…. Muốn mạng mà.

Thẩm Vãn Tịch xấu hổ và giận dữ lại thêm ngại ngùng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nắm chặt khăn trải giường dưới thân, hận không thể móc ra cái động để chui vào.

Vân Hoành phảng phất như suy nghĩ không giống với người bình thường.

Xem như… Xem như như thế, hắn trực tiếp cự tuyệt nàng tại ngàn dặm là tốt rồi, vì sao nhất định muốn để tay nàng trực tiếp cảm thụ một chút đâu!

Cái này chẳng lẽ không phải càng…!

Sờ soạng thứ kia của nam nhân, có thể có hậu quả gì hay không a?!

Nàng không nhịn được, thấy mũi đau xót, lại rơi xuống một giọt nước mắt. Trong lòng cầu nguyện Vân Hoành nhanh chóng trở mình quay mặt vào tường đi, nàng không nhìn sau lưng hắn nữa, không bao giờ nhìn…

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Vãn Tịch: Hôm nay lại là một ngày anh anh anh

Vân Hoành: Cho nàng cảm thụ một chút mị lực nam nhân của ta.

Canh bốn hơn phân nửa, Vân Hoành liền tỉnh dậy.

Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Thẩm Vãn Tịch một đêm không ngủ. Nghe bên cạnh có động tĩnh nàng liền không dám nhúc nhích, chỉ có thể nín thở nhắm mắt cố gắng ngủ.

Từ trước tới giờ Vân Hoành đều dậy sớm nhưng hôm nay còn sớm hơn nửa canh giờ.

Tối hôm qua náo loạn như vậy hắn cũng không có ngủ, mà sau đó tiểu cô nương còn yên lặng nằm khóc một trận làm cho hắn cảm thấy buồn bực cho đến bây giờ.

Chuỗi nóng nảy trong người vẫn chưa hoàn toàn tan đi, không bằng sớm đến bờ sông tắm rửa.