Thẩm Vãn Tịch trơ mắt nhìn hắn trở mình đem lưng eo kề sát giường, giống như đề phòng nàng rình coi vậy, lại nghe đến Vân Hoành cự tuyệt, càng là cảm thấy xấu hổ và giận dữ.
Là nàng muốn nhìn, nàng muốn nhìn được chưa!
Ô ô.
Nàng cảm giác mình ở trong mắt Vân Hoành giống như là lưu manh xé quần áo người khác, chuyên chọn đêm khuya cùng người bên cạnh giở trò, thường ngày cái này cũng không chịu cái kia cũng không muốn, lại tại thời điểm người ta ngủ vụиɠ ŧяộʍ duỗi tay.
Vân Hoành sẽ nghĩ nàng như vậy sao?
Có phải hắn sẽ nghĩ nàng lạt mềm buộc chặt hay không!
Trong não bỗng lóe lên hai chữ “Câu dẫn”, Thẩm Vãn Tịch nội tâm xoắn xuýt một hồi lâu, vẫn là muốn thay chính mình giải thích một chút. “Ta Nghe Oa Oa nói, người trong thôn đều thấy dáng vẻ cả người toàn là máu của huynh, là vết thương phía sau lưng gây ra sao?”
“Không phải”.
Vân Hoành nhớ lại cảnh tượng ngày đó đánh hổ, đơn giản giải thích với nàng một lần, sau đó than nhỏ một tiếng nói: “Không phải là máu của ta, là máu của lão hổ, chỉ là nhìn vào ta thì thấy dọa người”.
“A”. Thẩm Vãn Tịch gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy phía sau lưng huynh là như thế nào?”
Nàng cắn cắn môi, vẫn là đem tò mò của bản thân hỏi đến, đêm nay nàng cũng đã quẫn bách như vậy, nếu như còn không hỏi cho ra nguyên cớ gì, ngày sau sự nghi ngờ trong lòng sẽ lại một lần nữa tra tấn nàng.
Vân Hoành chau mày lại, không nghĩ ra vì sao nàng vẫn muốn truy vấn, liền muốn nhìn như vậy?
Sau khi điều chỉnh một chút hô hấp, giọng nói hắn vẫn còn trầm khàn: “Một chút vết thương nhỏ mà thôi”.
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch càng thêm hoài nghi, “Vết thương nhỏ vì sao không cho ta xem một chút?”
Xem qua một chút, trong lòng nàng cũng yên tâm một ít a, nếu như không nghiêm trọng, sau này nàng cũng sẽ không còn gặp ác mộng thế nữa.
Nhưng sao Vân Hoành biểu tình có vẻ quái dị như vậy, nói đi nói lại đều ra sức từ chối, càng làm cho nàng thêm tò mò.
Cả người Vân Hoành cứng ngắc, thấy nàng vẫn không hết hi vọng, nằm ở bên cạnh hắn ánh mắt sáng quắc, dường như không hỏi ra chuyện liền không xong.
Hắn khẽ thở dài một cái thật sâu, yết hầu nhấp nhô, thanh âm khàn khàn nói: “Muốn biết vì sao không cho nàng nhìn hay không?”
Thẩm Vãn Tịch vội gật đầu, nàng thật muốn biết nguyên nhân a.
Vân Hoành một đôi mắt lạnh chìm trong bóng đêm, bỗng nhiên giống như có que diêm đốt ra một tia lửa sáng, hắn nâng tay lên thò qua bắt lấy tay nhỏ mềm mại của nàng.
Chỗ bàn tay vừa chạm vào bỗng nhiên nóng bỏng, Thẩm Vãn Tịch lập tức kinh hoảng luống cuống, lại không đoán ra được cuối cùng là hắn muốn làm cái gì, vì vậy liền ngẩn người tùy hắn kéo tay mình qua.
Một chút thời gian do dự ngắn ngủi, hắm đem tay nàng nhẹ nhàng đặt ở trên tòa núi nhỏ đang nhô cao của chính mình.
!!!
Thẩm Vãn Tịch: Cái này là sao?!
Trong nháy mắt, đầu ngón tay nàng chạm vào cái kia, cả người Vân Hoành như lửa khô bùng cháy, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Thẩm Vãn Tịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, vừa mới chạm vào còn sững sờ một chút, sau khi phản ứng kịp trong lòng chấn động mãnh liệt, trong lúc nhất thời thấy kinh hoảng, sợ hãi cùng xấu hổ thêm cả giận giữ như lan truyền khắp nơi trên cơ thể!
Đây là cái thao tác gì a!
Lúc này nàng sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau, mông đã áp sát lên mép giường, bất đắc dĩ chân phải còn bị đau, chân trái không dùng lực được, nàng sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, cảm thấy mình liền từ trên giường rơi xuống dưới đất.
Vân Hoành nghiêng người một chút, khuỷu tay ôm chặt eo của nàng nhẹ nhàng nhấc lên, dùng thêm một chút sức lực, liền đem cả người nàng cùng kéo đến. Bất đắc dĩ tiểu cô nương không có một chút sức lực nào, cả người xụi lơ tựa trên người của hắn.
Thẩm Vãn Tịch va mạnh một cái ở trên người Vân Hoành, cằm đập vào bộ ngực hắn có chút đau đớn, bởi vì hai tay bủn rủn, không chịu nổi sức nặng cơ thể, chỉ có thể đem cánh tay chống tại hai vai hắn.