Tống Oa Oa nghĩ đến lúc tối mùi hương từ phòng bếp này truyền ra, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng người lớn từ nhỏ đã không cho bọn họ ăn đồ vật này, thật sự sẽ không có độc sao?
Trong lòng hắn còn sợ hãi, do dự một hồi vẫn là lắc đầu nói: “Đệ không ăn đâu! Đệ tranh thủ thời điểm đi nhà vệ sinh vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài, đệ phải nhanh chóng về đi ngủ không thì nương đệ biết sẽ đánh đệ chết mất!”
Tiểu gia hỏa giống như com mèo, chạy nhanh như làn khói.
Thẩm Vãn Tịch lắc đầu cười cười, trẻ con tâm địa không coi là xấu, chỉ là người trong thôn đều truyền nhau rằng nàng cùng Vân Hoành không tốt, dần dà mọi người đều chán ghét họ, sợ bọn họ. Ngay cả trẻ con không hiểu sự tình cũng nghĩ giống như vậy.
Thành kiến, không phải một sớm một chiều có thể cứu vãn trở về.
Đêm về khuya, lặng như nước.
Thẩm Vãn Tịch chủ động lựa chọn ngủ ở bên ngoài, Vân Hoành cũng không ý kiến gì dựa vào bên trái bức tường nằm ngủ.
Nhờ có giấc mộng lúc ban ngày, nàng đối với vết đao sau lưng Vân Hoành càng thêm tò mò. Miệng vết thương kia cùng trong mộng có cùng là một dạng không, hay là nghiêm trọng hơn nữa?
Vào ban đêm còn có thể bị đau nữa không?
Vân Hoành nằm quay lưng lại với nàng, chăn chỉ đắp một nửa, góc áo trung y khoác lên hông hắn, một chạm nhẹ nhàng liền có thể nhìn đến bên trong.
Dường như hắn ngủ cực kì sâu, hô hấp cũng rất đều đều, ngược lại với bản thân nàng trái tim đang nhảy bịch bịch.
Thẩm Vãn Tịch khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp dường như dừng lại trong nháy mắt, như bị ma xui quỷ khiến đến khi phản ứng kịp thì tay phải đã cầm được vạt áo Vân Hoành.
Trong đầu chợt lóe qua vô số câu “Phi lễ chớ nhìn”, nhưng cuối cùng lại bị suy nghĩ ngược lại bác bỏ.
Tay đều duỗi, xem một chút cũng không sao.
Phía sau lưng thôi mà, trong quân doanh phụ thân cánh tay trắng bóng rất nhiều, hơn nữa trong sơn thôn cũng không ít nam nhân đều cởi trần làm việc dưới ruộng, nàng cũng thỉnh thoảng thoáng nhìn qua một chút, cũng không coi là chuyện lớn gì.
Nàng ở trong lòng cố gắng thuyết phục chính mình, một bên tay nhỏ run run rẩy rẩy duỗi tay về phía trước.
Trong bóng đêm, Vân Hoành đột nhiên mở mắt ra, mặt biến sắc “Làm gì vậy?”
Vân Hoành dường như có bản năng mẫn cảm, bên cạnh có cái gì gió thổi cỏ lay hắn đều có thể nhanh chóng phát hiện. Có lẽ là trong núi cùng dã thú tranh mạng sống, luyện ra thính giác nhạy bén như vậy, hoặc là năm năm trước đã là như thế, cùng kí ức hắn mất đi có liên quan.
Cho nên, mới vừa rồi tiểu cô nương không ngủ được, hô hấp thoáng có chút hỗn loạn hắn đã có thể phát hiện, mà thời điểm tay nàng run cầm cập đưa tới người hắn, hắn cũng đã tỉnh táo hoàn toàn.
Ngón tay mềm mềm giống móng vuốt con thỏ nhỏ, đầu ngón tay chạm vào thắt lưng, lại khiến cả người hắn đều bắt đầu cứng đờ.
Thẩm Vãn Tịch vụиɠ ŧяộʍ đưa tay lại bị bắt tại chỗ, lúc này cực kỳ quẫn bách, đành phải vội vội vàng vàng giải thích: “Ta không cố ý đánh thức huynh dậy, ta chỉ muốn xem xem vết thương phía sau lưng huynh, vào ban ngày ta ngủ gật có mơ thấy giấc mộng, mơ thấy phía sau huynh chảy rất nhiều máu, rất là khủng khϊếp… Là ta lo lắng, cho nên mới nghĩ nhìn xem một chút, có thể chứ?”
Dứt lời, nàng cắn cắn môi, hai gò má ngày càng nóng.
Đến cùng là nàng đang nói cái gì vậy a!
Không nhìn thì không nhìn, cũng không phải có việc gì đáng ngại.
Còn hỏi hắn có được không?!
Hắn mà trả lời là không thể, vậy ngày sau nàng làm sao có thể gặp người?
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Hoành: Nói ra ngươi có thể không tin, vợ ta lén lút muốn nhìn cơ thể của ta.
A Tịch: Ta không có, đừng nói bừa.
Vân Hoành: Vậy nàng đưa tay làm cái gì?
A Tịch: Ta… Ta đánh huynh!
Vân Hoành trầm mặc hồi lâu, cổ họng như hít phải khói, khô khốc không một chút hơi nước. Sau một lúc lâu mới trở mình nằm ngang, khàn cả giọng nói: “Không thể”.
“…”