Chương 44

Lại lấy ra lạp xưởng Vân Hoành mua tại trấn trên trước Tết, cắt thành miếng mỏng. Cho gạo vào trong nồi, sau cho lạp xưởng vừa thái cùng nhau hấp, đợi đến thời điểm cơm chín ước chừng chín phần thì đem rau cải thái nhỏ đã xào tốt bỏ vào nồi, cùng cơm và lạp xưởng trộn đều, đậy lại nắp nồi thêm một lúc, món cơm hấp lạp xưởng rau cải đã làm xong.

Vân Hoành ở bên ngoài nhìn xem khói bếp, ngửi mùi cơm thơm, dừng chân một hồi lâu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chờ hắn ở nhà không còn là cơm canh nguội lạnh cùng không khí trước sau như một lạnh lẽo, mà là đồ ăn ngập tràn hương thơm, có mùi vị của khói lửa nhân gian.

Còn có tiểu cô nương mềm mại, không đợi được hắn trở về sẽ không ăn cơm.

Từ kẽ hở cửa sổ, Thẩm Vãn Tịch nhìn thấy Vân Hoành xách bao đựng tên đứng ở cửa, nàng liền lên tiếng gọi với kêu hắn tiến vào: “Vân Hoành, cơm nấu xong rồi, vẫn nóng quá, một mình ta không cầm được!”

Dứt lời, Vân Hoành trực tiếp đi đến nhà chính, đem cung tiễn treo lên trên tường, rồi lập tức liền đến phòng bếp đem chén canh cùng bát cơm theo thứ tự bưng đến để trên bàn cơm.

Thẩm Vãn Tịch cũng không phải không mang được hai cái bát, chỉ là nàng sợ Vân Hoành ở bên ngoài nghe được lời nói không dễ nghe, quay đầu lại hờn dỗi không nói một tiếng.

Tống gia nương tử nói những lời này đến nàng còn không thích nghe, huống chi là Vân Hoành? Nếu thật sự chọc hắn ra tay, thiết nghĩ hậu quả càng là không chịu nổi.

Hương thơm thanh mát của rau cải đem mùi lạp xưởng át đi quá nửa, cơm mặn mang mùi thơm rau cải tươi mát sảng khoái, lạp xưởng béo mà không ngán,, một ngụm canh nấm đi xuống, hương vị nồng ấm tại môi lưỡi lưu luyến thật lâu, lúc này lại cắn một cái nấm măng nhét thịt, thịt vụn non mềm nháy mắt càng là kí©h thí©ɧ thật mạnh vào vị giác.

Thẩm Vãn Tịch nhìn thấy Vân Hoành vung đũa ngấu nghiến, trên mặt chính mình cũng tràn đầy ý cười: “Ăn ngon không?”

Vân Hoành ừ một tiếng, bát cơm dường như che kín nửa khuôn mặt.

Thẩm Vãn Tịch chớp mắt, cố ý dọa hắn: “Bọn họ đều nói nấm này có độc, huynh không sợ ăn xong bữa này liền đi đời nhà ma à? Vạn nhất ta cố ý hạ độc hại huynh…”

“Vậy nàng nghĩ sao?”

Hắn đặt bát cơm xuống, trong đôi mắt đen nhánh như mực nổi lên một tia sáng, ánh mắt nhìn nàng có cảm giác dần nóng rực lên, Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức vội vàng lắc đầu, đem lời nói phía sau nuốt vào trong bụng.

Thật lâu sau, nàng lại gợi ra câu chuyện: “Hôm nay Oa Oa tới giúp ta làm việc nhà, còn khóc gọi ta là a Tịch tỷ tỷ, có phải huynh lại đem hắn dọa sợ tới mức không nhẹ phải không?”

Vân Hoành nói: “Ta chỉ thuận miệng nhắc nhở hắn hai câu”. Trong lòng Thẩm Vãn Tịch cảm thấy buồn cười, ước chừng chính là một nhắc tên, hai trừng mắt, ba uy hϊếp, bốn đe dọa, năm bức bách…

Như vậy coi là “Nhắc nhở hai câu”, Vân Hoành hung dữ lên thành bộ dáng gì, nàng còn có thể không hiểu hay sao?

Quá nửa giờ Tuất, Thẩm Vãn Tịch đang chuẩn bị lau người, lại nghe được dưới bệ cửa sổ truyền đến vài tiếng kêu nhỏ như mèo kêu. Ngay từ đầu nàng còn cảm thây kì quái, lại nghe thêm hai tiếng mới phản ứng được.

“A Tịch tỷ tỷ…”

Tống Oa Oa dưới bệ cửa sổ nhẹ nhàng gọi nàng, Thẩm vãn Tịch bận bịu đặt khăn mặt xuống chống gậy nhìn, mở cửa sổ ra lập tức thấy ngay cái đầu bù xù của tiểu gia hỏa, “A Tịch tỷ tỷ, tỷ ăn nấm độc sao?”

Thẩm Vãn Tịch cười một tiếng, nhớ đến Vân Hoành còn ở bên ngoài, hẳn là cách đó không xa, vì thế hạ thấp giọng nói: “Ăn, có phải đệ cố ý đến xem ta trúng độc chết hay chưa có phải không?”

Tống Oa Oa mặt đầy nghi hoặc: “Thật sự không có việc gì sao?”

Thẩm Vãn Tịch nhìn về phương hướng phòng bếp, cười nói: “Không có chuyện gì, ta để dành cho đệ một chén, đệ có muốn vào trong nếm thử không?”