Vân Hoành nhìn thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, trong lòng cũng không nghĩ sâu, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa ta đem mấy con thỏ hoang hôm qua săn trở về mang lên trấn trên bán, cơm chưa chín nàng ăn thôi, ta trở về sẽ không còn sớm”.
Dừng một chút, Vân Hoành quay đầu nhìn thoáng qua sân, lại nhắc nhở: “Hôm nay trời không tốt, nếu đổ mưa, nhớ thu quần áo”.
Sau khi thông báo xong mọi chuyện, Thẩm vãn Tịch gật đầu như khúc gỗ, liền thấy hắn đi đến bên cạnh giếng múc nước giặt khăn trải giường.
Trời đầy mây.
Ông trời giống như chưa tỉnh ngủ, mây đen giăng đầy trời, mãi đến lúc trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng mặt trời xuất hiện.
Thẩm Vãn Tịch mắt nhìn khăn trải giường và vỏ chăn phơi ngoài viện mà phát sầu, chỉ dựa vào hong khô thì phải đợi đến khi nào a.
Cơm trưa Thẩm Vãn Tịch làm qua loa một ít đồ ăn, thời gian còn lại đều ở trong sân vội vàng vây quanh khăn trải giương. Không có mặt trời chỉ có thể dùng gió thổi khô, không có gió nàng kiền chỉ có thể tự mình tạo ra gió.
Không đến nửa canh giờ, cánh tay Thẩm Vãn Tịch đều không nhấc nổi.
Nàng nghĩ, đợi sau này khỏi mặt, thời điểm chân phải đi đường cũng không cần chống gậy, nhất định phải đi trấn trên Vân Hoành nói mua nhiều xấp vải làm vỏ chăn với khăn trải giường. Nếu như tối qua có cái thay đổi, cũng không đến mức hai người chen một cái chăn, hôm nay nàng cũng không cần phải vất vả như vậy.
May mắn thay đệm trải giường dày như thế đã được Vân Hoành vắt khô kiệt, nhẹ nhàng treo trên dây thừng, các góc chăn đều không tích một chút nước.
Thẩm Vãn Tịch nghĩ đến trước đây ở phủ Thương Châu Hầu, hậu viện giặt những vật lớn như vậy đều cần mấy cái hạ nhân cùng nhau vắt nước mới có thể khô được giống như vậy.
So sánh cùng nhau mới thấy khí lực của Vân Hoành lớn như thế nào.
Tức phụ Lô gia cùng nương tử Tống gia đi ngang qua, nhìn về tiểu cô nương đang phơi khăn trải giường bên ngoài nhà trúc, không khỏi cười ra tiếng.
Tức phụ Lô gia chỉ về phía nàng nói: “Ta nói không sai chứ, nàng chính là xấu đến không nhìn nổi! Ngươi nhìn cái mặt kia của nàng, băng bó giống như cái bánh bao”.
Nương tử Tống gia cũng che miệng cười nói: “Trời như này nhà ai còn giặt chăn a, không chừng là tối hôm qua làm chuyện gì đó, có thể là đem giường ngủ làm cho dính bẩn, không còn biện pháp nào để ngủ mới vội vàng tại trời đầy mây giặt đồ. Ngươi nhìn dáng vẻ đần độn của nàng, hôm nay nếu là phơi không khô, chỉ sợ buổi tối nam nhân trở về sẽ đánh nàng”.
Tức phụ Lô gia thu lại tươi cười, lại khe khẽ thở dài nói: “Ta nghĩ nàng cũng là người đáng thương, cái tên Vân Hoành to con kia nhiều năm như vậy không có đón dâu, giờ này thật vất vả mua được một người, còn không biết sẽ tra tấn nàng như thế nào đâu! Gậy gộc, roi, dây thừng, hoặc cái khác phỏng chừng cũng sẽ không thiếu”.
Nương tử Tống gia gắt gỏng một tiếng, “May mắn lúc trước Lưu tỷ không có đem A La gả cho hắn, nam nhân như vậy nhìn là biết không giống với người sẽ yêu thương tức phụ! Ta nghe nói chân cô nương này là bị Vân Hoành đánh gãy, đoán rằng chính là không hầu hạ hắn chu đáo đi!”
“Lưu tỷ còn có tâm tư kia? A La còn cùng cái thợ săn đáng sợ này nói chuyện kết thân?”
“Hẳn là tính toán tiền người ta đánh được mấy con chồn nước đi!”
…
Rất nhanh, chuyện tức phụ Vân Hoành giặt đệm trải giường trong ngày trời đầy mây đen lặng lẽ truyền khắp toàn bộ thôn xóm, truyền đến cuối cùng lại thành Vân Hoành cùng Xấu tức phụ của hắn tối qua hoạt động đến thiên hôn địa ám, trên giường tất cả đều là nước. Có thể đoán được, Xấu tức phụ bị hành đến nửa sống nửa chết, cả người đều là Vân Hoành dùng roi đánh tổn thương, sáng sớm hôm sau còn phải dậy giặt đệm trải giường, đáng thương đến eo còn không đứng thẳng được.