“Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh tiệc đều nhỏ hơn rất nhiều.
Giang Nguyệt vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm như trước. Khẽ nhướng mi, ánh mắt liền rơi vào trên người cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt không chút gợn sóng, không buồn không vui.
Chỉ là, vành mắt của Tần Di Di dường như đỏ hơn vừa rồi. Hai tay nắm chặt ở bên người, giống như bị oan ức, nhưng vẫn do dự không nói.
“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi, là em muốn chào hỏi chị Giang Nguyệt, nhưng lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người chị ấy…”
“Là lỗi của em!” Cô rụt rè nói, nhưng vẫn có chút dũng khí nhận lỗi.
Giọng nói của cô rất nhỏ, tay chân luống cuống, dường như đang rất bối rối.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, cảm giác lạnh lùng vừa rồi hơi nhạt đi một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Di Di. Giọng nói vẫn như vừa rồi, bình thản nhưng lại mang thêm một chút ôn nhu:
“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút. Cô ấy sẽ không trách cô.”
Rõ ràng người bị hắt rượu không phải anh, anh lại thay cô nói sẽ không trách?
“Giang Nguyệt, đi theo tôi!”
Lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, giọng điệu của hắn lại khôi phục lạnh lùng cùng uy nghiêm như thường ngày.
Mọi người xung quanh đều nhìn rõ một màn này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.
Có lẽ, sủng ái thuộc về Giang Nguyệt, rất nhanh sẽ đổi chủ.
…
Trên góc hành lang bên ngoài sảnh tiệc, Giang Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên. Khi hắn không mở miệng, cô cũng sẽ không nói một lời.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô biết rõ im lặng là vàng.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng bước chân đều đều phía sau, phiền não nheo mắt, đứng lại.
“Tần Di Di chính là người mới mà hôm qua tôi nói cô lưu ý chiếu cố. Cô ấy cũng không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.”
Giang Nguyệt rất muốn hỏi, hắn ta có cho cô cơ hội so đo sao?
Nhưng lời này nói ra, cô liền biết không thích hợp. Nên lại yên lặng nuốt xuống, buồn bực đáp:
“Ừ, tôi cũng hiểu, cô ấy uống nhiều đứng không vững.”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào bộ phận ẩm ướt trên ngực cô, chậm rãi dời đi, sau đó lạnh nhạt nói:
“Cô ấy một mình không an toàn, tôi quay lại đó. Cô tự mình về đi.”
Dứt lời, anh xoay người muốn trở về tìm Tần Di Di. Bước chân đi rất nhanh, xem ra đang rất lo lắng cho an nguy của cô ấy.
Không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, Giang Nguyệt đột nhiên buột miệng hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Cô cũng chỉ có một mình.
Lời này của Giang Nguyệt vừa nói ra, trong hành lang nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn.
Qua vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạo một tiếng:
“Cô ấy cái gì cũng không hiểu, còn cô thì sao?”
Lời này ý nói là cô lắm chiêu trò, còn Tần Di Di trong sáng, thanh thuần?
Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt ngang nhiên lưu lại trên bộ ngực ướŧ áŧ, thấp thoáng kia của cô. Ý châm chọc tràn đầy trong lời nói:
“Hiện tại cho dù là gặp phải chút ngoài ý muốn, cũng xem như tăng nhiệt độ cho cô thôi, không phải sao?”
Giang Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt bình tĩnh vốn có từng chút từng chút biến mất.
Cô cúi đầu, chạm vào vị trí khi nãy bị rượu hắt vào.
Lạnh như băng.
…
Ngày hôm sau.
Vốn dĩ hôm nay được sắp xếp đi thử vai, nhưng vì chiếc váy tối qua bị hỏng, Giang Nguyệt cần đến công ty báo cáo tổn thất và bồi thường một chút. Vì thế sáng sớm đã đến Giang San.
Thường ngày trong công ty đều rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại trở nên náo nhiệt, cười nói rôm rả một chỗ.
Giang Nguyệt vừa bước chân vào công ty, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô.
Tần Di Di đang bị đám đông vây quanh cũng không ngoại lệ, giống như ngày hôm qua, rụt rè nhìn về phía Giang Nguyệt.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất kỳ lạ.
Ánh mắt của hai người trong không trung chạm vào nhau, Tần Di Di đầu tiên hơi né tránh, sau đó rất nhanh trở nên kiên định, đi tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt nhìn cô, giọng điệu không lên không xuống, xem như đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Dứt lời, Giang Nguyệt đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó như thường lệ, thuần thục đẩy cửa ra, coi như không có người đi vào.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong phòng làm việc, ngước mắt nhìn người tới, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Giang Nguyệt có thể từ trong ánh mắt của hắn đọc ra, hắn muốn nhìn thấy hẳn là mặt người khác.
Chính xác mà nói, chắc là mặt Tần Di Di.
Cô đè nén cảm xúc, đi tới đối diện bàn làm việc, mặt không đổi sắc nói:
“Bộ váy dạ hội tối qua là mẫu mã hạn chế cao cấp của Swee, dùng để tuyên truyền phát ngôn. Tối hôm qua bộ váy bị hỏng, dựa theo quy định của hợp đồng, đối phương sẽ yêu cầu chúng ta bồi thường rất lớn.”
Giọng điệu hoàn toàn là của công việc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mi tâm, cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang:
“Sau này những chuyện giống như này thì cứ đi bộ phận tài vụ xử lý đi…”
Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên đẩy cửa đi vào, sợ hãi đứng ở cửa: “Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt.”
Một bộ dáng điềm đạm đáng thương.
Không gõ cửa liền xông vào, cho dù là người mới, cũng thật sự là quá mạo phạm, không lễ phép.
“Nhân viên của Giang San vào phòng tổng giám đốc không biết gõ cửa sao?” Giang Nguyệt nhíu mày, mở miệng trách cứ.
Ở Giang San, lời nói của Giang Nguyệt hoàn toàn có thể coi là trọng lượng của bà chủ, cô dạy dỗ người mới cũng là hợp tình hợp lý.
Ai ngờ người đàn ông bất ngờ mở miệng: “Sau này, cô ấy không cần gõ cửa.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyệt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đè xuống, mặt mày vẫn thanh đạm như trước: “Được. Tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem tất cả đều để ở trong mắt, hơi dừng lại một chút, thu hồi bớt lạnh nhạt, chuyển dời đến trên người Tần Di Di, giọng nói đã trở nên dịu dàng:
“Tìm tôi có chuyện gì à?”
Tần Di Di siết chặt góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như đang do dự cái gì đó, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên ghét nhất những người phụ nữ chậm chạp như vậy.
Nhưng không ngờ, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại rất kiên nhẫn, không có một chút ý muốn thúc giục:
“Đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”
Giang Nguyệt giật mình.
Còn nhớ lần đầu tiên cô phạm sai lầm, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên khẩn trương nói không nên lời, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của hắn khi đó…
Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn một màn này.
Cô không biết mình đang có tâm trạng gì, nhưng cô cảm thấy hơi khó thở, bầu không khí trong văn phòng càng lúc càng tế nhị.
“Lễ phục kia của chị Giang Nguyệt, để em bồi thường đi.” Xem ra cô nàng phải hạ quyết tâm rất lớn:
“Vừa rồi em nghe trợ lý nói, chị Giang Nguyệt bình thường đều mặc đồ của nhãn hàng, nếu làm bẩn phải vi phạm hợp đồng, tối hôm qua là lỗi của em, em nghĩ…”
“Cô bồi thường không nổi.” Giang Nguyệt lập tức cắt ngang:
“Đừng tự cho mình là đúng mà cậy mạnh!”
Trong giọng nói của cô mang theo ý cảnh cáo, nhưng thực ra trong lòng đang suy nghĩ cho Tần Di Di.
Swee vốn là thương hiệu xa xỉ cao cấp trong ngành, giá của chiếc váy kia cao hơn mười con số.
Bởi vì cô biết giá trị của chiếc váy nên mới chủ động tìm Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị bồi thường.
Nếu là nhãn hiệu khác, cô sẽ giải quyết riêng, không cần thiết phải đến làm phiền hắn.
Tần Di Di chỉ là tỏ vẻ quyết tâm thì không sao, nếu như Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đáp ứng để cho cô ta bồi thường. Thì số tiền cô ta phải trả là một khoản nợ lớn kia.
Nhưng Tần Di Di không hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Nguyệt, thấy cô lạnh lùng cự tuyệt, Tần Di Di liền sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em biết là tối qua em có lỗi. Nếu chị cho em một cơ hội, cho dù là em vay tiền cũng phải bồi thường cho chị.”
Cô ta không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện trong giọng nói liền mang theo nức nở. Điều này lại giống như Giang Nguyệt đang bắt nạt người khác.
Thấy cô ta cố chấp như vậy, Giang Nguyệt cau mày:
“Cô có biết chiếc váy kia đáng giá bao nhiêu không? Cho dù cô muốn mượn, số tiền lớn như vậy cũng không ai có thể cho cô mượn, hiểu không?”
Tần Di Di tuổi còn trẻ, vừa mới vào nghề đã mang một khoản nợ lớn như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ có áp lực rất lớn.
Vì đã từng dầm mưa dãi nắng nên Giang Nguyệt hiểu được nợ nần đau khổ như thế nào, trả nợ khó khăn như thế nào.
Nghe vậy, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên lại nhếch lên, giọng nói chế giễu:
“Cô ấy bồi thường không nổi, vậy cô sẽ bồi thường à?”