Chương 4

Có lẽ là cậu nghĩ nhiều, sự thật thì sao khi lên giường, hắn rất biết ý, tự động cánh xa cậu một khoảng cách nhất định.

Đêm tối ở đây có chút tĩnh lặng rợn người, lâu lâu lại nghe có tiếng đoàn người đi tuần, gõ chiêng kêu "Cẩn thận củi lửa".

Nhìn lại thấy tẩm cung này rất rộng, rồng phượng được khắn tinh sảo trên tường, vô cùng mỹ lệ, giá trị nghệ thuật cao, Đường Giản thầm cảm thán, đây đều là làm thủ công hết đó, sao lại đẹp như vậy. Tẩm cung rộng là vậy, căn phòng lại có chút nhỏ, đồ dùng ngăn nắp khiến nó trở nên vô cùng ấm cúng, Đường Giản bỗng có xúc cảm ấm áp lạ thường, đột nhiên nhớ tới mẹ và em gái ở quê.

Nhà cậu ở quê không giàu cũng không nghèo, chỉ có thể nói là đủ ăn, sau khi ba mất lại càng khốn khó, mẹ cậu một mình gánh vác cả hai anh em, cũng may có nhà anh sếp giúp đỡ.

Đương Giản khó ngủ, xoay người nhất định gọi Đoàn Thất Khê dậy nói chuyện nhân sinh đến chuyện cuộc sống.

"Nè, tại sao ngươi lại không xưng trẫm với ta vậy? "

"Ta không muốn tạo khoảng cách, phân biệt vai vế với ngươi". Bỗng cảm thấy hắn thật tinh tế.

" Vậy...ngươi có phải là đoạn tụ"

"Không biết, ta chỉ thích mình ngươi"

"Ầy đừng thích ta, ta thẳng sẽ không thích ngươi đâu" Lúc trước nghe hắn nói ngươi cuối cùng cũng trở lại, có lẽ là đã chờ mình rất lâu, Đường Giản chưa từng làm ánh trăng sáng của ai nay cảm thấy thật vi diệu, chuyện từ nhỏ cậu đã sớm quên sạch, chính là phải thích như thế nào mới nhớ rõ như vậy.

"Không sao, ta là hoàng đế, đây là hoàng cung, ngươi căn bản không thoát được, có muốn hay không không phải quyền quyết định của ngươi"

"Sao ngươi có thể như thế chứ, không phải thích đều là cho đi sao, không thể làm chuyện đạo đức suy tồi như vậy".

"Cũng đúng, vậy ta không thích ngươi nữa, ta yêu ngươi, dùng cả cuộc đời yêu ngươi".

Đường Giản: "... " Cậu muốn thu hồi lời trước đó nghĩ

Không thèm cãi cọ với trẻ con, Đường Giản xoay mặt qua hướng ngược lại, kéo chăn ngủ mất.

Cậu muốn nhân lúc hắn ngủ say mà chạy mất nhưng bên ngoài vẫn có người gác đêm, Đường Giản không dám liều lĩnh, những người giao bên ngoài không nói, người gác cửa rất có thể sẽ thay ca, cậu đem tinh thần gói ghém, chuẩn bị chạy đi, ai mà ngờ chưa được năm phút cậu đã ngủ mất, cuộc sống khó khăn, thiếu ngủ là điều bình thường, được đánh giấc ngon trên giường mềm ai mà không muốn chứ!.

Thế mà cũng chơi ở đây được hai ngày, Đường Giản dần dần nhận biết được tính nghiêm trọng của sự việc.

Nếu chỉ có một mình, cậu quả thật không cần lo gì cả nhưng trong nhà còn có mẹ già, em nhỏ, nếu không Đường Giản cũng chẳng cần ngày ngày bán mạng cho tư bản, cậu sầu lo, không vòng vo nói với Đoàn Thất Khê về hoàn cảnh của bản thân, hắn suy tư: "Ngươi không có họ hàng gì sao?".

"Có, nhưng có cũng như không"

"Vậy em gái ngươi thì sao?"

"Ý anh là gì chứ, con bé vẫn đang đi học, tôi lại càng không thể bỏ mặc".

" Năm đó ngươi sáu tuổi thì gặp ta, ngươi nói em gái nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, cũng đã mười tám năm, nàng đủ sức để lo cho mình và người khác rồi".

Đường Giản tức giận rống to: "Đồ ích kỉ, anh nghĩ ở đâu cũng dễ sống như trong hoàng cung hả, tôi biết ở đây con gái mười lăm mười sáu đã có thể thành thân nhưng nơi tôi sống không giống thế, đối với tôi con bé vẫn luôn là trẻ con, nó mới lên đại học, còn bao ước mơ hoài bão, không có tôi con bé biết phải làm sao chứ".

"Nhưng nếu để ngươi rời đi thì bết bao giờ mới trở lại, ta đã đợi ngươi mười tám năm rồi, thật sự không còn đủ kiên nhẫn nữa" Đoàn Thất khê rũ mắt nhìn cậu, bộ dáng phi thường đáng thương.

Đường Giản im bặt, tuy cậu không nhớ một chút gì về chuyện trước đây nhưng thấy hắn như vậy lại vô cùng thương sót, bỗng cảm thấy mình thật tra.

Đầu óc rối mù, điện thoại bỗng reo vang, là anh sếp gọi.

Đường Giản xoắn suýt, vội vàng tìm lí do tránh đi, Đoàn Thất Khê giữ chặt tay cậu, đây là thứ duy nhất để cậu kết nối với thế giới của mình vậy hắn chỉ cần đem cậu cách xa thứ này một chút, ngày ngày dùng sự nhàn nhã, cuộc sống xa hoa trụy lạc trong cung tẩy não, Đường Giản sẽ không rời bỏ hắn nữa.

Hắn đem điện thoại trên tay cậu cướp đi, hành động chuẩn bị đập, Đường Giản hoảng hốt, với lấy tay đang giữ điện thoại của hắn "Anh muốn làm gì?" Chưa kịp để hắn trả lời Đường Giản hô to "Không được".

"ANH LÀM GÌ VẬY HẢ, TRẢ CHO TÔI!"

Đoàn Thất Khê không nói gì, cũng không cảm thấy hối hận khi làm như vậy "A Giản, ta muốn ngươi cùng thế giới khi toàn bộ cắt đứt, chỉ ở bên cạnh ta thôi có được không, bất luận ngươi muốn cái gì ta đều sẽ cho ngươi, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta".

Đường Giản có chút mất kiểm soát lao đến tay đánh chân đấm vào người hắn, đòi trả lại điện thoại, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, điện thoại bị ném xuống đất vỡ tan, cậu đang bị người khác giữ lại, cảm giác uất nghẹn trong lòng khó chịu bộc phát, sống mũi cay cay, mắt đã thoáng mờ dần vì bị nước bao phủ, cậu liên tục dùng vốn từ chửi bậy mà mình tích lũy qua nhiều năm tất cả đều đổ lên người hắn, chỉ trong vòng chưa đến ba phút, Đường Giản bị người ta bỏ thuốc mê, được Đoàn Thất Khê tự tay bế đi, còn bế đi đâu thì không ai biết.