Chương 6: Lưu luyến bịn rịn

Tần Dư Trạch chỉ đành giả vở không nghe thấy.

Hắn không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết, không có cô nhỏ, không có tiểu quái vật.

Đều là ảo giác! Tất cả đều là ảo giác!

Tần Dư Trạch tăng tốc, càng đi càng nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Tần lão thái gia khẽ hừ một tiếng: "Bé ngoan không cần để ý hắn, chúng ta đến trường! Hôm nay đi gặp bạn mới!"

Tô Tô gật đầu, thực ra bé không muốn đi nhà trẻ lắm.

Bé đã một tăm linh ba tuổi rưỡi rồi! Nhà trẻ gì đó, bé đã sớm không cần phải đi.

Nhưng ba mẹ mong muốn bé đi học, vậy bé chỉ đành phải đi vậy.

Tô Tô phải đi nhà trẻ Hồng Phong trong tiểu khu, đây là nhà trẻ quý tộc nổi tiếng ở vùng này.

Vì gần nhà nên hai ông bà cũng yên tâm.

Đến nhà trẻ, Hiệu trưởng biết Tần lão thái gia đến nên đã đợi ở cổng từ rất sớm.

"Tần lão gia, Tần phu nhân, hai người đích thân đến thăm, thật là vinh hạnh cho trường chúng tôi." Vóc dáng Hiệu trưởng không cao, khuôn mặt tròn tròn, lúc cười lên hai mắt híp lại.

Ông nhiệt tình đi lên, chủ động bắt hai tay cùng Tần lão thái gia.

Hai vị này đều là nhân vật được người kính trọng ở Hoa thành, đã từng một thời rung chuyển thương giới Hoa thành.

Cho dù hai người đã từ chức về ở ẩn nhiều năm nhưng trên dưới Hoa thành này vẫn phải nể mặt hai người vài phần như cũ.

Một hiệu trưởng nhà trẻ nhỏ bé như hắn, đương nhiên không dám đắc tội.

"Không cần khách sáo." Tần lão thái gia vẻ mặt bình thản, vững như núi Thái Sơn.

Ngoại trừ con gái bảo bối nhà mình, còn đối với những người khác, Tần lão thái gia trước giờ đều là ung dung lại uy nghiêm.

Hiệu trưởng mỉm cười nhìn qua Tô Tô mềm mại nho nhỏ ở bên cạnh.

Bé gái lớn lên trắng nõn, dáng vẻ rất được mọi người yêu thích, nhìn rất giống búp bê.

Những năm qua Hiệu trưởng nhìn thấy không ít bé gái xinh đẹp, nhưng người trước mặt tuyệt đối là đứa bé xinh đẹp nhất, được mọi người yêu thích nhất.

Hiệu trưởng cười nói với hai ông bà cụ Tần gia: "Đây chắc hẳn là cháu gái hai người phải không?"

"Nói bậy cái gì đấy?!" Tần lão phu nhân ngay lập tức không vui: "Đây là con gái chúng ta!"

Ông cụ Tần nghiêm túc nói: "Đây là con gái của chúng ta, con ruột!"

"Con gái?" Hiệu trưởng trợn to hai mắt, chăm chú nhìn Tô Tô.

Ông biết hôm nay Tần lão Thái gia sẽ đưa một bé gái đến nhà trẻ bọn họ. Ông cho rằng sẽ là cháu gái họ, nhưng tuyệt đối không ngờ đến lại có thể là con gái!

Tô Tô không thẹn thùng chút nào, thoải mái để Hiệu trưởng nhìn.

Hết nửa ngày Hiệu trưởng mới hoàn hồn, cười gượng gạo khen ngợi hai người: "Tần lão thái gia quả là càng già càng dẻo dai, thật khiến người khác người ngưỡng mộ a!"

Nhưng trong lòng lại thầm than, người có tiền đúng là có khác a, đã lớn tuổi như thế vẫn còn có thể sinh được? Chuyện này được coi là kỳ tích y học hay siêu năng lực đây?

"Cái đó, bảo bối nhà ta liền giao cho ông! Ông phải chăm sóc tốt cho nó đấy!" Tần lão thái gia vừa dặn dò Hiệu trưởng vừa lưu luyến bịn rịn nhìn Tô Tô.

Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ bé ngoan rời xa bọn họ... thật là không nỡ, không yên tâm!

"Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bé, đến năm giờ hai người đến đón bé là được." Hiệu trường vừa cười vừa nói.

Phụ huynh không nỡ xa con bọn họ thấy nhiều rồi. Nhưng Tần lão thái gia cùng Tần lão phu nhân đã lớn tuổi như vậy mà vẫn còn rưng rưng nước mắt. Hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy.

"Năm giờ? Sao lại muộn như thế, bốn giờ không được à?" Tần lão thái gia hơi không hài lòng rồi.

Bây giờ mới tám giờ sáng.

Đến năm giờ chiều còn có chín tiếng.

Chín tiếng! Ông sắp không được nhìn thấy bảo bối ngoan nhà ông tận chín tiếng!

_Hết chương_