Tiểu Tinh Cầu B612 [Bác Chiến]

6.86/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiêu Chiến là một trong số những người được chọn trong kế hoạch ngủ đông. Tương lai trăm năm sau khi anh tỉnh lại đã không còn như xưa, Trái Đất sắp đến ngày diệt vong. AU OOC của tác giả, tình yêu là …
Xem Thêm

"Cậu là người máy sao? Hay là người mẫu? Người nhân tạo?"

Vương Nhất Bác trả lời: "Tôi không phải người máy, cũng không phải nhân tạo. Còn người mẫu là cái gì? Tôi không biết."

Tiêu Chiến đỡ trán, nói: "Cậu có thể dùng công cụ phiên dịch mà, tôi không ngại đâu."

Vương Nhất Bác cố chấp: "Tôi không muốn dùng, tôi muốn rèn luyện vốn tiếng Trung cổ của mình."

Tiêu Chiến : "Không ngờ con người thế giới mới như cậu lại thấy thấy hứng thú với lịch sử như vậy." Nói rồi, anh gắp một miếng dạ dày đặt vào chiếc bát trước mặt Vương Nhất Bác, "Nếu cậu thật sự hứng thú, vậy hẳn cậu nên nếm thử cái này."

Vương Nhất Bác nhìn anh, rồi lại nhìn miếng nội tạng dính đầy dầu ớt.

"Thử đi nào, chẳng lẽ thế giới này còn cái gì đáng sợ hơn tận thế sao?"

Vương Nhất Bác ăn một miếng, biểu tình trên mặt vô cùng đặc sắc, "Tôi chưa bao giờ thử ăn mấy thứ như này."

Tiêu Chiến bật cười. Trong suốt nửa năm từ khi tỉnh giấc, anh chưa từng nở một nụ cười thật tâm như thế, "Ăn ngon không?"

Vương Nhất Bác chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhận xét, "Hơi khó diễn tả, nhưng cũng không tệ lắm."

Khi ngồi đối diện nhau trong cùng một bữa lẩu ấm cúng, chuyện gì cũng trở nên dễ nói. Tiêu Chiến hỏi: "Cậu đến tìm tôi làm gì?"

"Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ, đem anh lên phi thuyền, rời khỏi Địa Cầu."

"Đây là mệnh lệnh cậu được nhận?"

"Họ nói anh là một trong chín người, phải mang đi."

"Chẳng phải tôi đã nói với họ tôi không muốn đi rồi sao?"

"Tại sao vậy?"

Tiêu Chiến ngừng lại, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

"Cậu từng đọc một quyển sách —— sách cổ ấy, tên "Hoàng tử bé" chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Trong quyển sách ấy, nơi Hoàng tử bé sống được cho là ở tinh cầu B612."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu thắc mắc: "Vậy là anh không muốn đi vì muốn gặp được Hoàng tử bé?"

Tiêu Chiến dở khóc dở cười. Anh không biết đứa trẻ sinh ra trong niên đại 2100 này có thể hiểu được tâm tư xoắn xuýt của mình không.

"Đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện hư cấu, trên thực tế, chẳng có một Hoàng tử bé nào cả."

Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi: "Thế thì sao? Anh đang chờ cái gì?"

Tiêu Chiến đáp: "Thời đại thuộc về tôi đã qua rồi, tôi không thể trở về, cũng không muốn tiến về phía trước nữa. Chỉ đơn giản là vậy thôi."

"Vậy tại sao anh phải tới đây làm gì? Nếu anh đã từng muốn sống sót qua đợt đại dịch trăm năm trước, vậy hẳn anh cũng muốn vượt qua sự kiện B612."

Họ gọi nó là sự kiện B612, thật mệt mỏi làm sao.

"Lúc đó tôi chỉ muốn biết thế giới tương lai có thể thay đổi tốt đẹp hơn không, nhưng tôi nghĩ hình như không rồi."

Vương Nhất Bác mím môi, cậu đang suy tư, không biết đang nghĩ gì trong đầu nữa.

"Nhưng nếu anh không đi, vậy anh vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy nó thay đổi tốt hơn."

Không thể không nói đây đúng là một luận cứ đúng đắn. "Nó sẽ thay đổi tốt hơn sao? Lịch sử luôn tái diễn."

Người bạn nhỏ Vương Nhất Bác vẫn chưa đủ khéo léo, không biết làm thế nào để phản bác cái gọi là "Lịch sử tái diễn" .

Cậu chán nản ngồi yên, tóc xanh lam rũ xuống mắt. Chẳng hiểu sao, Tiêu Chiến đột nhiên lại muốn đưa tay vén lọn tóc ấy lên.

"Được rồi, thế giới mới của các cậu chẳng phải còn tám người khác sao, thiếu tôi thì có chuyện gì? Tám người cổ đại, vậy đã có thể truyền thừa tiếp nối lịch sử rồi."

Tiêu Chiến cảm giác mình như đang dỗ trẻ con, nhưng người được dỗ càng lúc càng không vui.

Ăn xong lẩu, Vương Nhất Bác dùng phi hành khí đưa Tiêu Chiến quay về nơi anh ở. Đèn neon lấp lánh biến đêm khuya thành ban ngày sáng rỡ, Địa Cầu cũng bị B612 đang dần bay tới ảnh hưởng, buổi tối càng ngày càng bị rút ngắn, rút đến mức chỉ qua bốn mươi phút trời đã sáng như ban đầu, mà Mặt Trời từ đường chân trời xuất hiện cũng ngày một lớn hơn. Tiêu Chiến không chịu được ánh sáng gay gắt ở đây, vậy nên anh chưa bao giờ ra đường vào ban ngày.

Giữa quãng đường trầm mặc không lời, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Anh uống rượu không?"

Ban đầu Tiêu Chiến còn nghĩ Vương Nhất Bác sẽ dẫn anh tới quán bar, những nơi ấy đã từng là địa điểm vô số người chọn để tới tiêu xài hoang phí vào những tháng ngày trước diệt vong, từ ba tháng trước đã kín sạch chỗ, đồng thời cũng ngập trong mùi nôn mửa khó chịu.

Nhưng Vương Nhất Bác nhanh nhẹn đi vào phi hành khí, điều khiển nó bay lên một góc gần 60, khiến tận lúc đi xuống Tiêu Chiến vẫn còn bị choáng đầu, phải để Vương Nhất Bác đỡ một hồi lâu.

Vương Nhất Bác lấy từ trong phi hành khí một thứ gì đó nhìn rất giống lon bia.

"Cậu uống đồ có cồn lái xe không lo bị xử phạt sao?"

Vương Nhất Bác : "Tôi uống cái này." Nói rồi cậu cầm lên một hộp thức uống dinh dưỡng có vẻ khó uống.

Tiêu Chiến nói: "Đây cũng là lý do vì sao tôi không thích người hiện đại các cậu đấy."

Nơi họ đang ngồi là khu tổng chỉ huy nhà nước giờ đã bỏ hoang, đây là công trình được sửa lại từ một khách sạn nổi tiếng trong lịch sử, vậy nên xung quanh còn có bể bơi bãi tắm như khu nghỉ dưỡng.

"Marina Bay Sands của Singapore, không ngờ lần đầu tiên trong đời mình tới đây lại là trước ngày tận thế."

Vương Nhất Bác đã cởi giày và bộ bảo hộ nặng nề ra khỏi người, chỉ mặc một bộ đồ bó sát nhảy vào bể bơi. Lớp quần áo nhìn qua chỉ như một tầng vải dệt mỏng manh, nhưng anh biết nó có thể hong khô từ bên trong rất nhanh. Hôm nay, Tiêu Chiến vẫn mặc chiếc áo hoodie và áo phông trắng quen thuộc của ngày xưa.

Vương Nhất Bác ngoắc ngoắc tay gọi: "Xuống đây đi, tí nữa tôi có cách giúp quần áo anh mau khô."

Tiêu Chiến nghe lời nhảy xuống, chỉ thấy Vương Nhất Bác vừa bấm một cái nút thì một chiếc khay tự động chạy tới bên cạnh hai người, trên khay đặt lon bia và chai nước uống khi nãy.

Tiêu Chiến cảm thán: "Xem ra khoa học kỹ thuật hiện đại cũng khá hữu dụng."

"Nhìn anh có vẻ thích thế giới này hơn rồi đấy."

"Nhân viên chấp hành số 85 này, nhiệm vụ của cậu chỉ có mỗi việc khuyên nhủ những con cừu lạc lối như tôi nên quay về con đường đúng đắn sao?"

"Không phải."

Tiêu Chiến tùy tiện đoán mò: "Hay mục tiêu nhiệm vụ của cậu chỉ có tôi?"

Vương Nhất Bác do dự, không biết có phải tất cả nhân viên chính phủ đều thành thật như cậu hay không, "... Cũng không phải."

Tiêu Chiến kinh ngạc, "Khi nãy hỏi thì cậu bảo nhiệm vụ của mình là đưa tôi lên phi thuyền kịp trong bốn mươi tám tiếng nữa cơ mà?"

Vương Nhất Bác nằm ngửa, Tiêu Chiến càng nhìn càng nghi ngờ có khi người của tương lai phát triển dị năng nên mới có thể nổi lềnh phềnh trên nước như thế.

"Tôi cũng không nói đấy là nhiệm vụ của mình. Trên thực tế, mệnh lệnh duy nhất tôi nhận được chỉ là phụ trách lái xe tuần tra đợt cuối cùng trong bốn mươi tám giờ trước khi lên phi thuyền."

Tiêu Chiến nhướng mày."Vậy ra là cậu tự ý tới tìm tôi?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh, mấy sợi tóc xanh ướt nhẹp. Ánh mắt cậu cũng ướt nhẹp.

"Ừm."

Vào khoảnh khắc đôi môi họ khẽ chạm nhau, Tiêu Chiến mới nhận ra rằng anh vừa bị một người bạn nhỏ kém mình tới gần trăm tuổi cưỡng hôn. Tay Vương Nhất Bác ôm lấy gáy anh, tóc xanh tán loạn rủ xuống, khi Tiêu Chiến vươn tay vuốt lại mái tóc cậu, Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú ngắm nhìn môi anh, mãi sau mới vươn người tới hôn lên. Môi cậu rất nóng, không phải người máy cũng chẳng phải sinh vật nhân tạo, chỉ đơn giản là xúc cảm chân thật của con người.

Tiêu Chiến kỳ quái nhìn cậu.

Vương Nhất Bác tỏ vẻ nghiêm trang : "Đúng vậy, người hiện đại cũng biết hôn môi đấy."

Tiêu Chiến hỏi: "Tại sao?"

Vương Nhất Bác vẫn đặt tay trên lưng anh, hai mắt mở to đầy khó hiểu, "Em còn nghĩ người cổ đại hiểu lãng mạn lắm cơ."

Lãng mạn, từ ngữ đến từ ngày xưa. Qua nửa năm kể từ ngày tỉnh lại, Tiêu Chiến nghĩ mình gần như đã quên mất cách phát âm của từ này. Đây cũng chính là lý do vì sao anh không hề đau khổ khi nhắc đến sự kiện B612 với Vương Nhất Bác.

Thêm Bình Luận