Chương 4: Để ta thổi thổi thì tốt rồi

Trương Vận Tâm đến phủ đã được nửa tháng, Túc Yểu cũng không tiếp xúc nhiều với nàng ta, chỉ nghe nói Trình Lan đã cấm túc nàng ta nhiều ngày, nguyên nhân là do nàng ta nữ giả nam trang ra khỏi phủ đi kỹ viện.

Mà Túc Yểu cũng dần dần quen với những ngày tháng sau khi trọng sinh.

Kiếp trước nàng bệnh nặng trên giường gần một năm, sau khi chết hồn thể bị khóa ở trong phủ Thừa tướng, phiêu lãng ngày đêm.

Lúc còn sống không thể ra ngoài, chết cũng không nói được với ai, có lẽ là trời cao thương hại mới cho nàng trọng sinh trở về.

Muốn nói sau khi Túc Yểu trọng sinh trở lại có biến hóa lớn nhất là gì, hẳn là nàng dưỡng thành thói quen sao chép kinh văn ban ngày.

Ngày đó, nàng tỉnh dậy sớm, dùng đồ ăn sáng xong liền ngồi ở trước án thư chép kinh văn, lúc Đông Thanh tiến vào tìm nàng, chính là nhìn thấy nàng đang chuyên tâm chép sách.

Lúc này tuy đã là mùa hè nhưng trời vẫn còn lạnh, Túc Yểu phảng phất như không cảm nhận được, ở trong mắt Đông Thanh, nàng đẹp đến không giống người thật, dường như trong nháy mắt tiếp theo liền tan biến mất.

Bước chân của Đông Thanh rối loạn trong một cái chớp mắt, trong cổ họng đã không tự chủ mà buột miệng thốt ra: "Niên Niên..."

Ngòi bút của Túc Yểu dừng lại, một giọt mực nước rơi xuống giấy Tuyên Thành loang ra thành một chấm lớn, nàng cũng không giận, đặt bút xuống xong liền ngẩng đầu cười với Đông Thanh: "Hôm nay ngươi tới thật sớm."

Đông Thanh lặp lại với chính mình, Túc Yểu còn sống, Túc Yểu không có rời khỏi hắn, lúc này mới áp xuống bất an trong lòng, hắn liếc mắt nhìn kinh văn trên bàn nói: "Thân mình mới tốt lên, đừng quá phí công."

Túc Yểu đi về phía hắn, mang đến một trận hương hoa quế, nàng lôi kéo tay áo hắn, để hắn cùng ngồi xuống: "Biết rồi," đổ ly trà nóng mới đổi đưa tới trước mặt hắn, "Đông Thanh, ngươi dùng trà đi."

Đông Thanh mặt mày nghiêm túc cũng mang theo ý cười, hắn tiếp nhận chén trà nếm một ngụm, bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn Túc Yểu buông ngón tay đang nắm lấy tay áo chính mình, trong lòng có chút tiếc nuối.

Hắn cùng Túc Yểu từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau, tuy nói trên danh nghĩa hắn là bạn chơi cùng Túc Yểu, nhưng mỗi người đều kính hắn, sợ hắn, tôn xưng hắn một tiếng "Đông Thanh thiếu gia".

Tất cả những thứ này đều là quyền lợi Túc Yểu cho hắn.

Trước mặt mọi người bọn họ sẽ bảo trì khoảng cách, tuy rằng trong mắt người khác chẳng qua chỉ là giấu đầu lòi đuôi, trong lòng những người đó đều hiểu rõ, Đông Thanh chính là người của Túc Yểu, không ai có thể chạm vào.

Sau lưng người ngoài bọn họ sẽ thân mật hơn một chút, đây là thói quen dưỡng thành khi còn nhỏ, Túc Yểu ỷ lại vào Đông Thanh, Đông Thanh thích Túc Yểu, này tất cả đều giống như là lẽ đương nhiên.

Ngón tay Đông Thanh khẽ nhúc nhích, rốt cuộc xoa búi tóc tinh xảo của Túc Yểu: "Niên Niên, qua mấy ngày nữa chúng ta đi chùa Linh Vân đi."

Túc Yểu cũng không xa lạ sự đυ.ng chạm của Đông Thanh, ngược lại hắn sờ sờ đầu nàng còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Ở trong mắt Túc Yểu, người phân thành ba loại.

Một loại là nam tử, một loại là nữ tử, dư lại một loại chính là Đông Thanh cùng Túc Thừa.

Người có thể tiếp xúc thân mật với nàng cùng quan hệ tự tại.

Nàng gật gật đầu, "Được nha." Vừa vặn nàng cũng muốn đi bái phật.

Tay Đông Thanh rất nhanh liền buông ra, Túc Yểu lại tay mắt lanh lẹ mà nắm lấy tay hắn: "Sao tay ngươi lại bị thương?"

Xúc cảm mềm mại ôn lương làm thân mình Đông Thanh cứng đờ, hắn không rút tay về, chỉ thấp giọng trả lời: "Không sao đâu."

Một đời này hắn không lại cự tuyệt việc trở lại cái tổ chức kia, sớm biết rằng đời trước chính là hắn chỉ nghĩ cố gắng bồi ở bên người Túc Yểu mới làm nàng chịu khổ bị người khác hạ độc thủ.

Còn nữa, nếu trên tay không quyền không thế làm thế nào có thể bảo hộ Túc Yểu đây? Cho nên người ở tổ chức kia đến tìm hắn liền trở về.

Chút thương tích này, so với trên người, cũng chỉ là chút xước xát nho nhỏ không đáng kể mà thôi.

Túc Yểu lại vô cùng đau lòng.

Nàng nâng tay của Đông Thanh lên, cái miệng nhỏ bắt đầu thổi lên miệng vết thương không đủ một tấc kia, trong miệng còn nhắc mãi: "Ta thổi thổi thì tốt rồi."

Thời điểm Đông Thanh mới được đưa về phủ Thừa tướng, trên người đầy thương tích, cơ hồ không có chỗ nào còn lành lặn.

Túc Yểu mời đại phu thường đến xem bệnh cho nàng đến khám bệnh, kê thuốc cho Đông Thanh, nhưng miệng vết thương làm sao có thể một chốc lát là có thể tốt lên được, lúc đó Túc Yểu luôn đi tìm Đông Thanh, nãi thanh nãi khí mà dỗ hắn, "Không đau không đau, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Thật ra Đông Thanh cũng không thèm để ý chút đau đớn này, nhưng hắn sẽ không nói, hẳn chỉ là muốn hưởng thụ sự quan tâm của Túc Yểu dành cho hắn.

Bởi vì Túc Yểu không chỉ sẽ dỗ hắn, còn sẽ giúp hắn thổi miệng vết thương -- "Ta thổi thổi thì tốt rồi."

Mấy năm gần đây Đông Thanh rất ít khi bị thương, tự nhiên cũng không có loại đãi ngộ này, hiện tại lại ôn lại một hồi, Đông Thanh lại không biết nên hình dung tâm tình hắn như thế nào.

Bọn họ đã không còn nhỏ nữa.

Túc Yểu như vậy...Sẽ chỉ làm hắn tâm viên ý mã.

Đông Thanh thong thả mà phun ra nuốt vào một ngụm khí, cố nén không đem ánh mắt dừng ở trên môi đang chu lên của Túc Yểu, nhưng xung quanh hơi thở đều ngửi được mùi hương hoa quế không thể bỏ qua.

Hắn nhắm mắt lại, bình ổn nội tâm sóng to gió lớn, khi mở mắt ra đã là một mảnh thanh minh, "Được rồi Niên Niên, ta không đau."

Túc Yểu do dự mà nhìn về phía hắn, buông tay hắn ra nói câu đầu tiên chính là: "Về sau không cho phép ngươi bị thương, ta nhìn đau quá nha."

"...Ừ."

...

Nhưng mà Túc Yểu cũng phát hiện từ lần đó về sau, trên tay Đông Thanh luôn có vết thương, luôn là vết thương không lớn không nhỏ ở mu bàn tay, hay hổ khẩu...

Thật giống như là....Đang chờ nàng đến thổi vậy.

Đương nhiên, đây là nói về sau này.