Chương 3: Nguyện Túc Yểu mọi chuyện trôi chảy

Tính tính ngày tháng, đúng là Trương Vận Tâm tới vào thời gian này.

Mẫu thân Túc Yểu qua đời khi nàng còn chưa học được nói chuyện, tuổi thơ của nàng luôn là Túc Thừa ở bên cạnh nàng.

Sau đó Đông Thanh xuất hiện, Túc Thừa cũng có nhiều không gian cá nhân hơn.

Chính là lúc này, Túc Thừa lại cười.

Túc Yểu cũng không bài xích ông tìm cho nàng một người mẹ kế, nhưng Túc Thừa lại để ý thay nàng, chỉ cho Trình Lan một cái danh phận thϊếp thất, trước sau đều không cho vị trí chính thê.

Trình Lan cũng là một người có năng lực, đối với việc này cũng không hề oán hận.

Trương Vận Tâm là theo sự giao phó của bà ngoại tới nhờ cậy Trình Lan, vốn Trình Lan sợ Túc Thừa sẽ không đồng ý, không nghĩ tới thế nhưng Túc Thừa lại gật đầu đáp ứng, đơn giản là muốn cho Túc Yểu có thêm người nói chuyện.

Nhưng chính là một người như vậy, ở đời trước lại hại chết Túc Yểu, sau khi chết hồn thể cũng bị vây trong phủ Thừa tướng, không thể đi đến bất cứ đâu, cho đến tận khi Đông Thanh báo thù cho nàng, nàng mới có thể giải thoát trọng sinh trở về năm mười sáu tuổi.

Càng đáng buồn chính là, nếu không phải hồn thể Túc Yểu không bị chiêu đi, nàng thậm chí còn không biết chính mình là bị Trương Vận Tâm hạ dược hại chết, còn tưởng rằng là do thân thể quá yếu, sinh lão bệnh tử đều là số mệnh định sẵn.

Nhưng mà một đời này, Túc Yểu cũng không tính báo thù, từ trước đến nay nàng là người cầm được thì buông được, trong lòng biết ân oán kiếp trước không nên dây tới kiếp này, huống chi Đông Thanh cũng đã hiểu rõ chuyện cũ năm xưa vì nàng.

Nếu nàng lại trả thù lại, vậy nàng cùng Trương Vận Tâm có cái gì khác nhau đâu?

Hơn nữa hiện tại Trương Vận Tâm vừa mới đến phủ Thừa tướng, cũng sẽ chưa hạ độc thủ với nàng, bây giờ cũng không phải tình cảnh như ở kiếp trước.

Nhưng nếu sau này Trương Vận Tâm vẫn đi theo vết xe đổ mà đối với nàng như kiếp trước...

Túc Yểu nghĩ, con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng sẽ cắn người, đến lúc đó nàng cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa.

...

Đông Thanh đi từng bước theo bên cạnh Túc Yểu, nhìn nàng vẫn luôn thất thần không biết suy nghĩ chuyện gì, hắn cũng lâm vào trầm tư.

Hắn trở lại nơi này đã hơn nửa năm, nửa năm này mỗi một ngày hắn đều cảm thấy là trời cao ban ơn cho hắn.

Có thể mỗi ngày đều bồi bên người Túc Yểu, chỉ cần nhìn nàng cười, nhìn nàng giận, cho dù là nàng tức giận, máu cũng đều là nóng.

Không có ai biết được một khắc khi Túc Yểu chết ở trong lòng ngực hắn kia hắn có bao nhiêu đau đớn, giống như mỗi một cái xương trong cơ thể bị hủy đi liền lại lại hủy đi, giống như máu đều ngừng chảy tích tụ ở ngực, không có Túc Yểu hắn sống như cái xác không hồn.

Túc Yểu thường nói với hắn, phải làm người lương thiện, khi về già chết đi sẽ có thiện báo.

Sau đó khi Túc Yểu sinh bệnh, nàng nói có thể phúc báo của nàng không ở đời này, cho nên hy vọng Đông Thanh có thể thay nàng bảo trì thiện tâm đối xử với thế giới này.

Nàng còn nói, nàng đặc biệt muốn đi chơi tuyết, nhưng thân thể không cho phép, cho nên nàng rất hoài niệm khi còn nhỏ vô tư vô lự.

Trong lòng Đông Thanh hiểu rõ hắn trời sinh vốn không phải là người lương thiện, nhưng hắn nguyện ý thay đổi vì Túc Yểu, đi làm người lương thiện.

Hắn cũng tin tưởng Túc Yểu sẽ khỏe lên, đến lúc đó hắn liền có thể mang nàng đi chơi tuyết.

Đắp một đôi người tuyết, một cái lớn một chút, một cái nhỏ một chút, cho dù đắp đến khó coi, chỉ cần còn kề cận cạnh nhau, như vậy là tốt rồi.

Mà khi hắn còn chưa kịp làm cho Túc Yểu nhìn thấy chính hắn tốt đẹp nhất, Túc Yểu ôn nhu thiện lương nhất thế gian lại bị ác nhân hại chết.

Không còn ai có thể làm hắn tin tưởng "Ở hiền gặp lành".

Hắn về lại cái tổ chức lạnh như băng đi ngược lại với chữ "thiện" kia, thận trọng từng bước, đem Trương Vận Tâm sắp leo lên vị trí cao nhất kia kéo xuống vũng bùn, tra tấn nàng ta gần một tháng, mỗi khi nàng ta sắp chết lại cứu sống nàng ta, nhưng Trương Vận Tâm không biết cố gắng, sau đó vẫn là không chống đỡ được mà chết đi.

Tay hắn dính đầy máu tanh, lại không thể quay về như trước.

Đông Thanh thực sự rất xin lỗi Túc Yểu -- tâm hắn đã xấu lắm rồi.

Chưa từng nghĩ đến trời cao thế nhưng đưa hắn quay trở lại, hắn lại gặp được Túc Yểu.

Túc Yểu thân thể khỏe mạnh, điềm tĩnh tốt đẹp.

Hắn thề phải cố gắng quý trọng cơ hội trọng sinh này, một đời này, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng cho tốt, làm nàng sống cuộc sống khỏe mạnh vui sướиɠ, chính là mục đích duy nhất của hắn.

Đông Thanh nhìn sườn mặt nghiêng hoàn mỹ của Túc Yểu dưới ánh mặt trời, thầm nghĩ, nguyện Túc Yểu mọi chuyện trôi chảy.

*

Lúc Túc Yểu đi vào thính đường, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Trương Vận Tâm đang rũ mi cúi đầu đứng ở bên người Trình Lan.

Một bộ dáng vô hại, ai có thể biết sau này tâm địa của nàng ta có thể xấu xa đến mức nào chứ?

Trình Lan vừa thấy Túc Yểu xuất hiện liền giới thiệu Trương Vận Tâm với nàng, toàn bộ quá trình Túc Yểu đều khéo léo tươi cười nhàn nhạt, sau khi ngồi xuống nghe Trình Lan nói một hồi, uống xong hớp nước trà mới gật gật đầu với Trương Vận Tâm: "Vận Tâm biểu tỷ."

Không có ý đứng dậy nhưng Trương Vận Tâm lại là một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, khom mình hành lễ nói: "Yểu Yểu muội muội hảo."

Khi Trương Vận Tâm ngước mắt, ánh mắt chợt lóe lên, thấy Đông Thanh đứng ở sau lưng Túc Yểu không khỏi sửng sốt, tuy chỉ trong một cái chớp mắt cũng để Túc Yểu nhìn ở đáy mắt.

Trong lòng Túc Yểu không dễ chịu, Đông Thanh đẹp nàng biết, nhưng nàng cũng không cho phép Trương Vận Tâm đi mơ ước Đông Thanh của nàng.

Mà trong mắt Đông Thanh chỉ có Túc Yểu, Trương Vận Tâm như thế nào hắn cũng không để ý, hắn chỉ biết nếu Trương Vận Tâm dám có ý đồ gì với Túc Yểu, hắn nhất định làm nàng ta sống không bằng chết.

Chẳng qua chỉ là một cái biểu tiểu thư tới cửa, Túc Yểu đi ngang qua sân khấu liền muốn trở về, nàng nghiêng đầu nói với Đông Thanh: "Đông Thanh, chúng ta về đi."

"Ừ."

Đợi hai người đi xa, Trương Vận Tâm mới do dự hỏi Trình Lan: "Dì, nam tử vừa rồi ở phía sau Yểu Yểu biểu muội là ai vậy? Không phải nói ngoại nam..."

Đầu tiên Trình Lan liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nghe nàng ta sắp nói lời bậy bạ liền lập tức ngắt lời: "Đây không phải chuyện của ngươi! Ngươi chỉ cần nhớ rõ, phủ Thừa tướng trừ bỏ tướng gia, Túc Yểu là lớn nhất, nàng muốn làm cái gì cũng đều có thể, có rõ chưa?"

"...Nga."

Trình Lan hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Trương Vận Tâm một cái, cũng không biết nàng ta làm sao vậy, trở bên không ổn trọng như thế, không lựa lời nói cũng không sợ chọc phải tai họa.

Trương Vận Tâm không hỏi lại, trong lòng lại tự nhủ thầm, nam nhân cổ đại thật đúng là một người so với một người càng đẹp hơn.

Giống như cái băng sơn mỹ nam hôm qua nàng gặp được, cũng khá xinh đẹp.

Nhưng cũng không thể đẹp bằng cái hạ nhân đứng bên người Túc Yểu kia.