Chương 2:

Tiết Cẩu Tử đã bị bệnh mấy ngày, mặt cũng gầy xọp đi, vì thế mà đôi mắt như càng to hơn.

Chiêu Nhi vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Tiểu Nam Nhân là thứ đẹp nhất trên đời, tuy rằng đôi mắt này khi đối mặt với nàng, luôn chán ghét, kháng cự chiếm đa số.

Trên thực tế, cả người Tiết Cẩu Tử cũng chỉ có đôi mắt là đẹp. Thân thể hắn yếu ớt từ lúc mới sinh, đôi vợ chồng Nhị phòng thật vất vả mới nuôi sống hắn, bình thường cũng nuông chiều hắn. Bọn trẻ cùng lứa với hắn trong thôn luôn có làn da ngăm đen, săn chắc như lũ nghé con, chỉ có hắn tái nhợt gầy yếu, yên tĩnh mà cũng ít lời.

Bất quá xưa nay Chiêu Nhi ngang ngược, chưa bao giờ cho phép người ta nói xấu Tiểu Nam Nhân, ai mở miệng nàng liền cãi lại. Vì việc này, nàng từng đánh nhau với bọn con trai con gái trong thôn, mặc dù vẫn có người nói xấu sau lưng, nhưng trước mặt đã không còn ai dám chỉ trỏ.

Chiêu Nhi cảm thấy ánh mắt của Tiểu Nam Nhân hôm nay là lạ, có chút bối rối mà dời tầm mắt.

Nàng biết Tiểu Nam Nhân nhất định đang tức giận, hắn rất không thích kiểu lời "Cẩu Tử là nam nhân của ta" này của nàng, mỗi lần bị hắn nghe thấy, liền mấy ngày không để ý đến nàng. Kỳ thực Chiêu Nhi cũng cần thể diện, nhưng nàng vốn là con dâu nuôi từ bé của chi thứ hai Tiết gia, nếu không tự xưng như vậy, sao nàng có tư cách đôi co với tứ thẩm Tôn thị.

"Ngươi có đói bụng không? Nhìn xem ta đem gì về cho ngươi nè?"

Chiêu Nhi quay đầu liền ném việc phiền lòng ra sau đầu, lấy từ trong người ra một túi giấy dầu. Mở túi ra, bên trong là hai cái bánh bao nóng hổi, trắng tròn động lòng người, vừa thấy liền thích.

"Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi." Nàng cười tủm tỉm, nhét túi giấy vào trong tay Tiểu Nam Nhân, rồi tháo cái gùi lên lưng đặt xuống góc tường.

Tiết Cẩu Tử nhìn nàng một cái.

Thiếu nữ trước mắt đang độ mười sáu tuổi hoa, da thịt ánh màu lúa mạch thường thấy ở bọn con gái nông thôn, nhưng màu da của Chiêu Nhi lại khác hẳn mọi người, nhẵn bóng và trong suốt, giống như phủ một lớp mật. Mũi cao thẳng, đôi mắt không quá to, đồng tử đen nhánh, lúc cười như lóe sáng, thoạt nhìn rất hoạt bát.

Vóc người của Chiêu Nhi cao hơn các bé gái cùng lứa, trổ mã cũng tốt, có lồi có lõm, cả người tràn ngập thanh xuân nhiệt huyết.

Thực tươi sáng, tươi sáng như trong giấc mộng kia của hắn.

Hắn không tự chủ mà cầm bánh bao cắn một cái, thấy vậy Chiêu Nhi cười càng vui vẻ, vào phòng bếp rót cho hắn chén nước, đặt vào tay hắn. Còn nàng thì khom lưng thu dọn đệm chăn tán loạn trên giường, trong lòng thầm nghĩ buổi tối nên làm món gì ngon cho hắn bồi bổ thân thể.

Thật vất vả Tiểu Nam Nhân mới khỏe một chút, nhưng thuốc vẫn phải tiếp tục uống, uống thêm mấy thang thì mới khỏi hẳn được. Bởi vậy mà tự nhiên lại bắt đầu tính toán số tiền không còn nhiều lắm trong tay, cũng nghĩ luôn biện pháp kiếm chút tiền, dùng khi khẩn cấp.

"Ngươi ăn không?" Tiết Cẩu Tử hỏi.

Loại hành vi này cực ít phát sinh trên người hắn, khiến Chiêu Nhi không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Nam Nhân đang ngồi dựa trên giường.

Thực ra khuôn mặt của Tiểu Nam Nhân khá là thanh tú, làn da trắng nõn khác với nông dân, khóe mắt hơi xếch lên, độ cong đó khiến khuôn mặt hắn thêm vài phần tuấn tú. Chỉ là bình thường Tiểu Nam Nhân luôn hơi cúi đầu, tính tình có chút tối tăm trầm mặc, lại quá mức gầy yếu, nên người khác không quá chú ý để nhìn thấy được.

Ánh mắt Chiêu Nhi càng thêm ấm áp, cười càng tươi, miệng nhanh nhảu: "Ăn rồi, đã ăn ở ngoài rồi, cái này là để phần ngươi."

Vừa nói xong, nàng mới phát hiện mình đã lỡ lời, nàng chờ Tiểu Nam Nhân lộ ra biểu cảm chán ghét, hoặc là khiển trách nàng “cô nương không nên chạy loạn”, nào ngờ hắn không nói gì, như có tâm sự cúi đầu ăn bánh bao.

Chiêu Nhi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng đau nhói, nhịn không được nói: "Cẩu Nhi, ngươi đừng quá sốt ruột, lời kia cũng chỉ tình cờ nghe được, chưa nói trực tiếp thì chưa là thật. Cho dù là thật cũng không sao, tỷ nhất định sẽ kiếm tiền nuôi ngươi đọc sách."

Đầu Tiết Cẩu Tử vẫn còn hơi đau, nặng nề choáng váng, Chiêu Nhi cho rằng hắn có tâm sự, kỳ thực hắn chỉ nhớ đến giấc mộng kia. Lúc này nghe thấy lời của Chiêu Nhi, hắn mới đột nhiên nhớ tới lí do mình bệnh nặng trận này.

Nghiêm túc mà nói, trận bệnh nặng này của Tiết Cẩu Tử là do tức giận và sốt ruột mà đến.

Nhắc tới việc này, thì phải nhắc tới tình huống của Tiết gia.

Thôn Dư Khánh là một thôn nhỏ ở trấn Hồ Dương, huyện Hạ, phủ Bình Dương, trong thôn chỉ có hơn hai trăm hộ, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi, đều là nông hộ kiếm cơm nhờ trời.

Tiết gia chính là một hộ trong đó.

Bất quá Tiết gia không giống như những nông hộ phổ thông khác, cũng có chút lai lịch.

Tổ tiên Tiết gia, cũng chính là ông nội của Tiết lão gia tử là một tú tài, với thôn Dư Khánh nghèo khó heo hút này, có thể sinh ra một tú tài chính là việc lớn rạng rỡ tổ tông.

Bởi vì chức danh tú tài này mà Tiết gia mấy đời là tộc trưởng bộ tộc Tiết thị, trong tộc lại có mấy vị có tiếng nói trong làng, cuối cùng ở Dư Khánh thôn cũng có mấy phần sức nặng. Đồng thời đương nhiên cũng để phúc cho con cháu, cha của Tiết lão gia lại cần cù chịu khó, được trưởng bối giúp đỡ, cũng dần dần dựng được một phần gia nghiệp.

Cho đến đời của Tiết lão gia, Tiết gia đã có hơn ba mươi mẫu ruộng tốt, mấy người con trai cũng có nghề nghiệp, cuộc sống hưng thịnh khiến người ta hâm mộ, ở trong thôn cũng được xem là gia đình giàu có.

Tiết lão gia cùng vợ Triệu thị có bốn trai hai gái, con trưởng Tiết Thanh Sơn cưới vợ là Dương thị, sinh hai trai một gái. Con trai lớn Tiết Tuấn Tài, đang tuổi mười lăm, con trai nhỏ Tiết Hữu Tài, vừa mười tuổi, cùng con gái lớn Tiết Mãn Nhi đã xuất giá.

Con thứ hai Tiết Thanh Tùng là thợ mộc, cưới vợ là Cầu thị, sinh được một con trai, cũng chính là Tiết Cẩu Tử, năm nay mười bốn.

Con thứ ba Tiết Thanh Bách là nông dân khỏe mạnh, cưới vợ Chu thị, sinh được một trai một gái. Con gái lớn Tiết Đào Nhi, năm nay mười ba, con trai nhỏ Tiết Xuyên Tử, hiện đang tám tuổi.

Con thứ tư Tiết Thanh Hòe là người bán rong, cưới vợ Tôn thị, cũng sinh được một bé trai, tên là Tiết Mao Đản, năm nay mới bốn tuổi.

Về phần hai con gái, con gái lớn Tiết Thúy Bình đã xuất giá, con gái nhỏ Tiết Thúy Nga năm nay mười bốn, còn khuê nữ.

Đáng nói là, bây giờ cha mẹ chẳng nói gì đến việc ở riêng, hơn nữa hộ nông dân đều là quản lí theo dòng họ, cho nên Tiết gia vẫn không ở riêng.

Tiết gia biết được cái lợi của việc đọc sách, cho nên tầm mắt cao hơn các hộ nông dân nhà khác. Tiết Thanh Sơn bởi vì thông minh từ nhỏ, lại là con lớn, Tiết lão gia đặt kỳ vọng cao ở gã, đến tuổi vỡ lòng, liền tiêu tiền đưa gã đến trường tư thục.

Tiết Thanh Sơn cũng không kém, năm hai mươi tuổi thi đậu đồng sinh, mặc dù đến nay vẫn dừng chân trước mức tú tài, nhưng cũng coi là người đọc sách hiếm có khắp mười dặm tám thôn.

Đừng coi thường đồng sinh! Tục ngữ nói sĩ nông công thương, sĩ chính là loại người cao nhất trong xã hội, người thường muốn thành , chỉ có một con đường là phải thi khoa cử. Mà muốn thi khoa cử, nói là khó như đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng không quá, phải qua các ải, trãi qua trăm khổ ngàn cay.

Muốn đi trên con đường này, đầu tiên phải có đủ tư cách, đồng sinh chính là ải tư cách đầu tiên. Cần thông qua hai cuộc thi huyện, phủ mới được gọi là đồng sinh. Bước tiếp theo sẽ là tú tài, muốn thành tú tài thì phải vào Liễu học, cũng là bước đầu tiên trên con đường khoa cử.

Bởi vậy hiển nhiên là, đồng sinh không phải người bình thường, cho nên ở Tiết gia địa vị của Tiết Thanh Sơn không nghĩ cũng biết.

Ở trên đã nói, gia cảnh Tiết gia ở vùng quê chỉ có thể xem như hộ bậc trung, gia cảnh như vậy nếu muốn nuôi một người đọc sách, cơ hồ phải dốc hết sức người sức của. Bởi vì Lão Đại là con lớn, về sau sẽ đại diện cả nhà, lại thông minh từ nhỏ, những người con thứ đương nhiên phải nhượng bộ.

Về phần vì sao Tiết Cẩu Tử bệnh nặng một trận, lại liên quan đến một chuyện khác ở Tiết gia.

Năm đó sau khi Tiết Thanh Sơn thi đậu đồng sinh, coi như là thiếu niên đắc chí, gã vốn thoả thuê mãn nguyện muốn đi thi Viện, đậu sẽ đạt được cái danh tú tài, đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Chỉ kém một bước, ai có thể cam lòng, Tiết Thanh Sơn chỉ có thể yên lặng, tức giận phấn đấu, mong đợi lần sau có thể đậu.

Cứ vậy nhiều năm, lúc trước thoả thuê mãn nguyện, giờ lại bị hiện thực đánh sâu vào, Tiết Thanh Sơn thi nhiều lần đều rớt, không thể tiếp tục nhàn tản ăn sung mặc sướиɠ. Bất đắc dĩ mới đến trường tư thục trong thôn, nhận dạy bọn trẻ trong thôn và những thôn gần đó đọc sách viết chữ, cũng kiếm được chút cơm ăn.

Với điều kiện thuận lợi như thế, mấy đứa trẻ của Tiết gia cũng hưởng chút vinh quang. Trong mấy đứa trẻ trong nhà, con lớn của Đại phòng là Tiết Tuấn Tài, cùng Nhị phòng là Tiết Cẩu Tử học được thời gian dài nhất.

Bất quá so với anh họ Tiết Tuấn Tài, Tiết Cẩu Tử rõ ràng không học được nhiều, là do thân thể hắn quá yếu ớt, lúc nhỏ luôn ba ngày bệnh hai trận, chậm trễ việc học rất nhiều.

Đến năm năm trước, năm này mở thi Viện ở phủ thành, Tiết Thanh Sơn đương nhiên sẽ không bỏ qua, vội vàng tạm ngừng dạy học, lao tới phủ thành dự thi.

Lúc này rời nhà một chuyến cũng không dễ dàng, lại nói Tiết lão gia cũng lo lắng con lớn đi một mình, liền bảo con thứ hai Tiết Thanh Tùng cùng đi một chuyến, làm vài việc vặt, chăm sóc lẫn nhau.

Chỉ là lần này lại xảy ra chuyện, Tiết Thanh Sơn ở phủ thành không biết đắc tội ai, Tiết Thanh Tùng vì che chở đại ca, bị người đánh cho mình đầy thương tích. Cuối cùng người được kéo trở về, được mấy ngày liền tắt thở, trước lúc lâm chung Tiết Thanh Tùng buộc Tiết Thanh Sơn phải hứa với mình, nhất định phải nuôi Tiết Cẩu Tử học hành.

Trên thực tế, nhường nhịn người khác cả đời, sao Tiết Thanh Tùng không thầm oán hận, chỉ là tính tình y đôn hậu, cũng tự biết tư chất không bằng đại ca, mới luôn không nói năng gì mà nhường nhịn.

Nhưng nghĩ đến con trai, nhất là Tiết Cẩu Tử yếu ớt từ nhỏ, nhìn thế nào cũng không thể làm nông, mà mạng mình lại ngắn, Tiết Thanh Tùng mới nhân cơ hội buộc đại ca hứa hẹn.

Tiết Thanh Tùng làm vậy, bất quá là muốn đánh vỡ hiện trạng Tiết gia dốc toàn bộ gia sản thiên vị Đại phòng. Tiết gia chỉ có hai người đọc sách ở Đại phòng, bây giờ nhiều thêm một Tiết Cẩu Tử, lúc ấy đứa trẻ ở Tam phòng còn nhỏ, lão tứ vẫn chưa thành thân. Chỉ cần Tiết Thanh Sơn đồng ý, người khác đương nhiên không thể nói gì, Tiết Thanh Tùng coi như đã dốc hết sức vì con.

Khi Tiết Thanh Sơn đồng ý việc này, hắng giọng khụt khịt, nói nhất định sẽ đối đãi với Tiết Cẩu Tử như con đẻ, Tiết Thanh Tùng mới nhắm mắt.

Mà không bao lâu sau, thân thể vốn không tốt, Cầu thị đau buồn thành bệnh, cũng buông tay theo chồng. Từ đây Tiết Cẩu Tử thành đứa bé số khổ không cha không mẹ, may mắn còn các chú các bác, và cô dâu nuôi từ bé Chiêu Nhi, không đến mức phải lo lắng áo cơm.

Mấy năm này, Tiết Thanh Sơn quả nhiên xem Tiết Cẩu Tử như con ruột, trong thôn không ai không nói lão đại Tiết gia nuôi cháu như nuôi con. Nhưng tục ngữ cũng có câu “lòng người dễ đổi”, ích kỷ chính là bản tính con người, thời gian dần trôi, Đại phòng dần thay đổi thái độ, tuy trước mặt thì vẫn như cũ, còn sau lưng thế nào thì chỉ bản thân họ mới rõ.

Đến năm nay, mắt thấy bản thân đã không còn gì để dạy con trai, Tiết Thanh Sơn liền muốn đưa Tiết Tuấn Tài đến học quán ở trấn trên học hai năm.

Nhưng đến học quán đọc sách tốn rất nhiều tiền, chưa nói tới tiền học một năm mấy lượng bạc, tam tiết lục lễ phải tặng quà tiên sinh, cùng giấy và bút mực cần dùng, đây đều là tiền. Tiết gia bởi vì nuôi một Tiết Thanh Sơn, nguyên khí sớm đã tổn thương, lấy đâu ra tiền nuôi một lần hai đứa bé đọc sách.

Chỉ có thể bỏ ra một phần bạc, nói cách khác Tiết Tuấn Tài và Tiết Cẩu Tử, chỉ có thể chọn một.

Tiết Thanh Sơn nói rõ mọi việc trước mặt cả nhà, Tiết Cẩu Tử cũng thức thời không nói lời nào mà lựa chọn trầm mặc.

Thời gian này bầu không khí ở Tiết gia rất quỷ dị, Tiết lão gia mặt ủ mày chau, tổ mẫu Triệu thị cả ngày âm dương quái khí, nhưng đôi vợ chồng Đại phòng vẫn trước sau như một, hồn nhiên coi như không có việc này.

Việc này không ai nhắc đến, đúng dịp là, Tiết Cẩu Tử không cẩn thận nghe thấy đại bá mẫu Dương thị lén nói với tứ thẩm Tôn thị, nói muốn cha mẹ chồng ra mặt, bảo Tiết Cẩu Tử chủ động nhường suất đến trấn trên đọc sách, Tiết Cẩu Tử vừa giận vừa vội mới bệnh nặng một trận.

Nhớ tới việc này, Tiết Cẩu Tử khó mà bình tĩnh, đồng thời trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh, là những việc xảy ra trong mộng của hắn.

Trong giấc mộng đó, vào năm Tiết Đình Nhương mười bốn cũng gặp phải tình cảnh này, mà qua việc này tính tình hắn mới xảy ra biến hóa lớn, thay đổi bản tính trước đây.

Chẳng lẽ hắn chính là Tiết Đình Nhương, Tiết Đình Nhương kia chính là hắn? Cho nên hắn mới mơ về mấy thứ này!

Đầu Tiết Cẩu Tử đau như búa bổ, bánh bao trong tay rớt xuống giường, bát nước bên cạnh cũng đổ nghiêng. Chiêu Nhi nghe được động tĩnh, vội xông vào một tay ôm hắn vào lòng.

"Cẩu Nhi, Cẩu Nhi, ngươi đừng dọa ta!"

Tác giả có lời muốn nói: đại Chiêu Nhi, Tiểu Nam Nhân, ta thừa nhận ta có chút ác →. →