Chương 4: Đυ.ng Độ

Tiếng mưa rơi xào xạc át đi các âm thanh khác, không khí có chút yên lặng. Một lát sau, Lâm Tiểu Thụ lên tiếng phá vỡ im lặng:

- Cậu có đồ ăn không?

- Hả?

Cậu bạn bị câu hỏi đó làm cho kinh ngạc. Lâm Tiểu Thụ lặp lại:

- Đồ ăn ấy. Thức ăn ấy. Đồ dùng để ăn ấy. Thứ để lấp đầy cái bụng đói ấy. Cậu có không?

Cậu bạn ngẩn ra, ấp úng nói:

- Không...

Cậu ta là một đứa con trai, trên người có cái gì để ăn cơ chứ?

Lâm Tiểu Thụ ngồi thẳng người, mặc kệ cái tên bám đuôi không có đồ ăn vặt này, nhảy xuống dưới đất. Bên ngoài là một ngõ nhỏ tối đen như mực, ngay cả một cây đèn đường cũng không có.

Nam sinh cũng từ bên trong nhảy ra, cậu ta nhìn Lâm Tiểu Thụ thở dốc, chần chừ mở miệng:

- Lâm Tiểu Thụ, cậu có cần tôi đưa về không?

Mặc dù biết đối phương không nhìn thấy nhưng Lâm Tiểu Thụ vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, giọng mang theo ý cười, lễ phép từ chối:

- Không cần đâu, cám ơn.

- Vậy cậu đi đường cẩn thận.

Có thể là nam sinh xuất phát từ sự quan tâm với bạn cùng lớp, dù sao trong giọng nói của cậu ta cũng không có ý gì đặc biệt. Nam sinh đi về phía ngõ nhỏ. Sau khi cậu ta vừa rời đi Lâm Tiểu Thụ liền tựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng chuẩn bị rời đi. Nhấc chân lên hắn cảm giác đạp phải vật gì đó, Lâm Tiểu Thụ khom lưng xuống nhặt vật rơi trên đất lên.

Ầm ầm.

Trên trời xuất hiện một tia chớp, ánh sáng lóe lên vừa lúc để Lâm Tiểu Thụ thấy rõ đồ vật trong tay.

Là thẻ học sinh, phía trên dán ảnh nam sinh khuôn mặt gọn gàng thanh khiết giống như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Không ăn được thì có ích gì chứ.

Ngay cả tên Lâm Tiểu Thụ cũng không thèm xem, ném xuống, theo hướng ngõ nhỏ đi vào bóng tối.

Lâm Tiểu Thụ dầm mưa cả đêm, ngày hôm sau bị cảm nặng, lúc hắn đến trường cả người đều trong trạng thái mê man choáng váng.

- Tiểu Thụ, cậu làm sao vậy?

Lâm Tiểu Thụ ngồi vào chỗ của nguyên chủ, nam sinh tròn trịa bên cạnh lại gần:

- Sao mặt đỏ như vậy?

Nam sinh tròn trịa đưa tay sờ trán Lâm Tiểu Thụ, liền kêu một tiếng:

- Ôi, Tiểu Thụ, cậu nóng quá.

-Ừ.

Lâm Tiểu Thụ qua loa đáp một tiếng. Chỉ là sốt một chút thôi, có gì nghiêm trọng đâu. Lâm Tiểu Thụ gạt tay của nam sinh tròn trịa, lộ ra nụ cười mỉm trên gương mặt tái nhợt:

- Không sao, ăn cái gì đó là khỏe ngay thôi.

Nam sinh tròn trịa sốt ruột:

- Cậu sốt rồi đó, ăn cái gì mà ăn, phải uống thuốc. Cậu bị sốt đến ngu người rồi hả? Thật là, tớ dẫn cậu đến phòng y tế.

Nam sinh tròn trịa nói vừa dứt lời liền lôi Lâm Tiểu Thụ ra ngoài.

Kim Bất Hoán và một nam sinh vừa lúc đi vào phòng học, hai bên cứ thế người nọ tránh người kia đứng ở cửa phòng học. Kim Bất Hoán quan sát trên dưới Lâm Tiểu Thụ, cực kỳ ân cần hỏi:

- Lâm Tiểu Thụ, cậu bị làm sao vậy?

Lâm Tiểu Thụ nhướng mày, ánh mắt đảo qua người đối diện tốc độ cực nhanh, ngay cả dừng lại cũng không dừng, quét xong liền rũ mắt xuống, trên mặt mặc dù vẫn là nụ cười thân thiện nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý đến họ.

- Tránh ra!

Nam sinh tròn trịa kéo Lâm Tiểu Thụ đi, dường như rất ghét Kim Bất Hoán, trong lời nói cũng tỏ ra vô cùng chán ghét. Kim Bất Hoán vốn là nam phụ, gia thế nhan sắc nói chung đều không có chỗ chê, có thể được gọi là công tử nhà giàu vừa đẹp trai vừa giàu có. Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ lo lắng, nhìn về nam sinh bên cạnh:

- Lăng Phong, mình thấy Lâm Tiểu Thụ có vẻ không khỏe, hay là cậu đưa cậu ấy đến phòng y tế đi.

Cậu bạn kia còn chưa lên tiếng, nam sinh tròn trịa đã tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng lên:

- Kim Bất Hoán, cậu đừng có quá đáng!

Nam sinh này chính là trúc mã của nguyên chủ, Tiêu Lăng Phong.

- Diệp Thanh Chi, tớ chỉ muốn Lăng Phong đưa Lâm Tiểu Thụ đến phòng y tế, có gì là quá đáng chứ?

Kim Bất Hoán nói như bản thân rất vô tội. Các học sinh khác trong lớp đều bị âm thanh ở cửa phòng làm chú ý, mọi người đều nhìn ra phía cửa.

- Cậu biết rõ là...

Nam sinh tròn trịa tên là Diệp Thanh Chi kia tức đến run người, nhưng lúc này có người nhìn, Diệp Thanh Chi chỉ có thể nuốt những lời này về.

Kim Bất Hoán biết rõ Lâm Tiểu Thụ thích Quan Phong, còn ở trước mặt Tiểu Thụ tỏ ra mình là bạn gái của cậu ta, không phải là muốn chọc giận Tiểu Thụ sao?

Tiêu Lăng Phong bị Kim Bất Hoán lừa gạt, lúc này cũng đã không còn cảm tình gì với Lâm Tiểu Thụ, nghe thấy đề nghị của Kim Bất Hoán cậu ta không nói tiếng nào, kéo Kim Bất Hoán đi thẳng vào trong. Giọng nói Kim Bất Hoán dịu dàng, bộ dạng lo lắng:

- Lăng Phong, đưa Lâm Tiểu Thụ đến phòng y tế đi mà. Dù sao thì hắn ấy cũng lớn lên từ nhỏ với cậu, không thể mặc kệ được.

- Không cần các người lo. Đồ đê tiện!

Nam sinh tròn trịa mắng một câu, nói rất nhỏ, đa số mọi người không nghe thấy, nhưng Tiêu Lăng Phong nghe rất rõ ràng.