Chương 3

Tú Nhi vô cùng vui vẻ, không kìm được mà cùng chúng bạn nếm thử rượu hoa quế nhà chị Mai, lúc về đến nhà đã trong tình trạng ngã trái ngã phải. Thời tiết đang dần nóng lên, Tú Nhi lại là một tiểu cô nương chuộng cái đẹp, cô chọn mặc chiếc váy ngắn đương thời đang thịnh anh nhất.

Dù con gái trong thành vẫn kiêng dè chuyện lộ chân, nhưng nào có ai dám dè bỉu cô nửa câu? Anh trai Kinh Tú Nhi là Kinh Khải Văn đấy!

Ban sáng ra ngoài, cha mẹ còn chưa kịp khuyên răn mấy câu cô đã chạy tót đi mất rồi.

Kinh phu nanh còn thầm nhủ nhất định phải bảo anh trai cô trừng trị cô một trận cho đáng, nhưng người có tuổi mau quên, trời vừa tối là hai mí mắt đã bắt đầu díu lại rồi.

Vừa lắc eo nhỏ vừa nhảy canh sáo vào đến cổng nhà, Tú Nhi liền vung giày sang một bên, canh trần đi lên lầu. Trời rất nóng, mà xưa nay Tú Nhi chỉ thích kiểu thời tiết mát mẻ, cô vén váy đi vào phòng tắm, thay một chiếc áo mỏng Thiệu Long vừa mang tới hôm nay.

Kinh phu nanh vừa thấy bộ quần áo cô đang mặc trên người ngay lập tức bị dọa đến mức mặt đỏ canh dậm

“Trời ơi loại quần áo gì đây, nhìn được xuyên qua luôn rồi! Ai mà mặc được loại đồ này chứ!”

Tú Nhi vẫn cười vui vẻ, cô thích mấy đồ mới mẻ này lắm. Kinh lão gia thấy cô vui vẻ nên cũng mặc kệ. Áσ ɭóŧ viền ren bao lấy cặp đào nhỏ, trong hơi thở còn vấn vít mùi rượu.

Hửm? Sao váy vẫn còn treo ở đây nhỉ? Giật xuống thôi!

“Làm gì vậy?”

Mất một lúc cô mới nhìn rõ, là Kinh Khải Văn toàn tanh không mảnh vải, đang ngâm mình trong bồn tắm bằng sứ trắng.

Hai hạt nhỏ đỏ tươi chính là đầu ngực cứ nhấp lên nhấp xuống trên mặt nước, làm Tú Nhi vừa nhìn vừa nuốt nước miếng theo.

Trông thấy bộ dạng nghiêm túc của Kinh Khải Văn, không biết dây tanh kinh nào của cô dựng lên, học theo dáng vẻ thường thấy của mấy phó quan

“Chào trường quan! Hì hì hì.”

L*иg ngực cũng run lên theo, đôi môi đỏ tươi lấp lánh nụ cười.

“Em uống rượu?”

Kinh Khải Văn đứng lên từ trong bồn nước, Tú Nhi còn chưa kịp nhìn kĩ, anh đã với lấy chiếc khăn treo đằng sau quấn lấy nửa tanh dưới.

Chiến tranh lưu lại trên người anh quá nhiều vết tích, dù là trước ngực hay sau lưng đều chằng chịt sẹo, nhưng từng thớ cơ bắp đều săn chắc, mang màu đồng khỏe mạnh.

Khoảnh khắc anh tiến lại gần, Tú Nhi mới sâu sắc cảm nhận được mình nhỏ bé đến nhường nào.

“Sau này không được uống rượu khi không được cho phép nữa nghe chưa? Cũng không được mặc váy ngắn nữa!”

Kỳ thực anh còn muốn nói là đừng mặc loại áo này nữa. Bị áp lực vô hình của Kinh trưởng quan dọa sợ, Tú Nhi cũng tỉnh rượu một nửa, căng đôi mắt to tròn nhìn Kinh Khải Văn chằm chằm, miệng mấp máy mãi mới hờn tủi thốt lên một tiếng

“Vâng ạ.”

Nhìn đôi bàn chân trên sàn lớn phải gấp ba lần chân mình, từng giọt nước li ti đọng trên lông chân đen cứng bao quanh bắp canh chắc nịch, Tú Nhi sợ đến mức không dám nhìn xuống nữa.

Thầm nuốt nước miếng, khóe miệng vẫn co quắp.

“Đi ngủ sớm đi.”

Anh trai vòng qua người cô, rời khỏi phòng tắm. Tú Nhi đứng chết trân cả nửa ngày mới nhớ ra rằng mình muốn đi tắm. Cũng không biết nghĩ thế nào, trực tiếp dùng luôn nước anh vừa ngâm mình.

Làn nước nóng bao quanh thân thể, vô cùng thoải mái. Phải chăng nhiệt độ cơ thể anh trai khi chạm vào mình cũng vậy? Khuôn mặt cô thoáng chốc đỏ bừng,phồng má lên thổi bong bóng.

Tắm xong ra ngoài, Tú Nhi phát hiện có nhiều hơn một đôi dép lê. Cô gái nhỏ vừa tắm đến ửng đỏ toàn thân chợt nở nụ cười ngọt ngào. Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Những tia nắng muộn của mùa xuân chiếu vào phòng, phủ lên một bên mái tóc rối và sườn mặt trắng hồng của cô, cảnh tượng đêm qua như hiện lên trước mắt.

Hình như còn một cái gì đó hình thù kỳ quái màu đen ở dưới bụng anh trai ấy! Tú Nhi xấu hổ, vừa cười trộm vừa rúc vào trong chăn.

Kinh Khải Văn ngồi trên ghế salon xem báo, hiếm khi anh có thời gian thảnh thơi như vậy.

Chất vải mộc mạc che đi thân thể cường tráng, lại toát ra khí chất lễ nghĩa, nếu không phải làn da ánh đồng dày dặn gió sương, trông anh chẳng khác nào một chàng thư sinh nho nhã.

Tú Nhi đang định lặng lẽ trốn ra ngoài, thình lình bị Kinh trưởng quan gọi lại,

“Sáu tháng cuối năm trong nhà sẽ tổ chức vài bữa tiệc, có mấy vị khách danh tiếng sẽ đến, lát nữa để Trương phó quan đưa em tới nhà Thiệu Long lấy số đo, may vài bộ đồ.”

“Dạ.”

Cô chỉ đáp lại đúng một tiếng, Kinh Khải Văn còn sợ tối qua anh nói hơi nghiêm khắc khiến cô buồn,

”Em… thích bộ nào chỗ Thiệu Long thì cứ chọn, không phải nghĩ nhiều.”

Đối với thái độ có phần lấy lòng này của anh, Tú Nhi phản ứng không kịp, trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, trộm giấu hình ảnh không tấm vải che thân của anh tối qua đi.