Ngô quản gia lại lần nữa tìm được thiếu gia nhà mình là khi anh ở trong tình trạng rách nát. Trong tay thiếu gia cầm một miếng da hươu, anh ta đang tìm kiếm cái gì đó. Quản gia không rảnh lo mặt đất bẩn, kêu ai nha nha một tiếng liền đi kéo thiếu gia.
“Thiếu gia, ngài tới nơi như này làm gì?”
Thần Túc nói: “Tìm đồ.”
“Thiếu gia ngài muốn tìm cái gì, phân phó người khác đi tìm là được rồi. Tại sao còn… tự mình tới nơi như này?”
Thần Túc cất miếng da hươu kia vào trong túi, thầm nghĩ: Tự có tay có chân, làm sao phải để cho người khác hỗ trợ? Lại nói, để cho người khác giúp tìm da hươu và gân trâu lại bị hỏi dùng để làm gì. Nếu nói là phải làm cái túi khóa hồn tạm thời dùng để nhốt cô hồn dã quỷ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tin.
“Thiếu gia, lão gia đuổi ngài ra khỏi nhà cũng là nhất thời tức giận. Còn không phải sao, biết được mấy ngày nay cho dù ngài ngủ công viên cũng không có đi đến nhà đám tình nhân lung tung rối loạn kia, tức giận của lão gia đã tiêu tán hơn phân nửa.” Ông ghé sát vào tai Mục Thần Túc, thần bí nói: “Lại nghe nói ngài cùng Kiều thiếu gia làm hòa rồi, trong lòng lão gia càng không thể tức giận, sáng sớm ra đã kêu tôi tới đón ngài về nhà?”
Mình đóng vai chính thế nhưng Thần Túc không biết gì, nghi hoặc hỏi: “Hòa giải? Chuyện khi nào?”
Ngô quản gia làm ra bộ dáng ta hiểu, nhỏ giọng nói: “Ngài còn tranh thủ đi sờ mông người ta, còn nói không làm hòa.”
Thần Túc cả kinh, giải thích nói: “Tôi sờ là eo!” Nói xong lại cảm thấy không đúng chỗ nào: “Không phải, kia không phải sờ……”
“Được được được, là eo,” Ngô quản gia không hổ là người từng trải, biết người trẻ tuổi da mặt mỏng cho nên ông giải thích: “Khẳng định là góc độ quay chụp có vấn đề.”
Thần Túc:???
“Dù sao, đến bây giờ Kiều gia không còn đề cập đến chuyện hủy bỏ hôn ước, hẳn là cũng là định việc lớn hóa nhỏ. Thiếu gia, thân thể lão gia vốn không tốt lắm, nếu ngài còn cùng lão gia đối nghịch, sợ là lão gia sẽ bị chọc giận đến sinh bệnh mất.”
Ngô quản gia là hiểu được ngôn ngữ khuyên giải. Thần Túc quả nhiên do dự, muốn làm người ta tức giận đến mức đổ bệnh, thật đúng là làm bậy. Nếu dùng thân thể người ta liền phải gánh vác một ít trách nhiệm trong khả năng cho phép, trở về một chuyến cũng là nên làm.
“Đi, tôi trở về với ông, nhưng nói trước là tôi sẽ không ở lại đâu nha.”
Ngô quản gia không biết rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, nhưng cho dù ra sao trước cứ đưa người trở về rồi lại nói. Nếu tùy ý thiếu gia suy sút đi xuống như vậy, bị phóng viên chụp thì to chuyện.
“Được được được, thiếu gia, lên xe đi.”
Thần Túc rút ra một cây gân trâu từ bên trong một đống rách nát, thở ra một hơi: “Rốt cuộc tìm được rồi. Các người đi trước đi, tôi đuổi theo sau vẫn kịp.”
Ngô quản gia hỏi: “Hiện giờ trên người ngài không có tiền, trở về như thế nào.”
Thần Túc một bên dùng gân trâu xuyên qua da hươu, một bên đi về hướng công viên, nói: “Tôi có một chiếc xe đạp, để ở đây sợ mất.”
Ngô quản gia:!!!
“Thiếu gia!!! Ngài có một gara siêu xe, vì sao còn muốn đạp xe đạp???”
Thần Túc nói: “Cái gì của tôi của ông, đều là vật ngoài thân, đều là vật tự chủ mà thôi.”
Ngô quản gia đi theo anh vào công viên, trơ mắt nhìn thiếu gia dùng cái da hươu và gân trâu kia may thành túi nhỏ, hướng về phía hòn đá trên đường nhỏ công viên hô một câu “Tiểu tạp, vào đi ngươi, lại làm yêu đầu ta đánh bay người”! Rồi sau đó, cưỡi lên chiếc xe đạp rách tung toé kia, hướng bọn họ phất tay nói: “Tôi đi trước một bước đây!”
Việc này đánh sâu vào nhận thức của Ngô quản gia và các vệ sĩ, không kém gì việc nhìn thấy Mục Bắc Đông nhảy Ấn Độ trên thảm cỏ.
Ngô quản gia run run rẩy rẩy lấy ra di động, gọi một dãy số, giọng phát run nói: “Lão gia, tôi cảm thấy cần đưa thiếu gia đi chụp CT não.”