Chương 4: Dã quỷ

Lần này Thần Túc đã có kinh nghiệm, chỉ cần quần áo sạch sẽ liền không có cảnh sát lấy lý do ảnh hưởng bộ mặt thành phố đuổi anh đi.

Kiều Tư Nhạc bán tín bán nghi, trở lại chuyện chính: “Cho dù nói anh mất trí nhớ thì cũng không thay đổi được sự thật anh đã nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên hôm nay tôi tới là định cùng anh thương lượng chuyện hủy bỏ hôn ước.”

Thần Túc bừng tỉnh đại ngộ: “Anh chính là người mà lão quản gia nói Kiều……”

“Kiều Tư Nhạc.”

“Đúng đúng đúng, Kiều Tư Nhạc, thật trùng hợp.” Thần Túc nói.

“Cái gì thật trùng hợp?”

“Không có gì.” Thần Túc xoa xoa ngón tay nói: “Hủy bỏ hôn ước… tôi là không có gì ý kiến.”

Kiều Tư Nhạc hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

“Đúng.” Thần Túc có chút chột dạ. Nếu là anh chiếm thân thể người ta còn cùng vị hôn thê chưa cưới của người ta hủy bỏ hôn ước, đến lúc anh rời đi, hồn phách Mục Thần Túc trở về, liệu có mắng chết anh hay không? Bất quá Mục Thần Túc này cũng không phải người chung tình gì, rõ ràng có hôn ước trong người còn cùng người khác cẩu thả, khiến người khinh thường. Anh thấy Kiều Tư Nhạc này hình như sốt ruột phủi sạch quan hệ với Mục Thần Túc, nhất thời cũng không biết rốt cuộc có nên tiện thể giúp anh ta một phen hay không.

Kiều Tư Nhạc không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như thế, anh đứng lên, nói: “Nếu như vậy, hai bên ba mẹ chúng ta liền từng người tự thuyết phục đi.”

Nghĩ đến anh ta bị mất trí nhớ, Kiều Tư Nhạc lại bổ sung một câu: “Sớm về nhà đi, đừng làm cho bác Mục lo lắng, nghe theo lời bác sĩ dặn, chúc anh sớm ngày hồi phục.”

Anh xoay người rời đi, vệ sĩ đi theo ở phía sau. Chiều hôm đã muộn, đèn đường còn chưa sáng lên trên con đường nhỏ rất hẹp của công viên, anh giẫm lên trên tảng đá và ổ gà gập ghềnh từng bước đi cẩn thận.

“Thiếu gia,” vệ sĩ nhỏ giọng nói: “Anh ta theo phía sau.”

Kiều Tư Nhạc xoay người, thấy Mục Thần Túc đang theo bọn họ.

“Mục thiếu gia còn có việc sao?” Anh hỏi.

Thần Túc nói: “Không có việc gì, ngồi lâu rồi nên tùy tiện đi dạo.”

Kiều Tư Nhạc dịch hai bước sang bên cạnh, duỗi tay: “Mục thiếu gia, mời anh trước.”

Thần Túc chậm rãi đi qua, khi đi ngang qua bên người chàng trai, không biết cố ý hay vô tình mà thân mình nghiêng một cái, tay sờ soạng một chút sau eo người ta.

Kiều Tư Nhạc:!!! “Anh làm gì thế?!”

Thần Túc giảo biện nói: “Đường này không bằng phẳng lại còn quá hẹp hại tôi thiếu chút nữa té ngã, ngượng ngùng rồi.”

Nói xong, nghênh ngang mà rời đi. Chỉ để lại Kiều Tư Nhạc còn lại tại chỗ tức giận đến cắn môi trừng mắt, nhưng cũng không có cách nào.

Xa xa nhìn Kiều Tư Nhạc thở phì phì lên xe rời đi, Thần Túc lại quay về chỗ hòn đá trên đường nhỏ. Ở chỗ đó có một dã quỷ đang nhe răng trợn mắt, loạn gào hướng Mục Thần Túc:

“Cháu trai từ nơi nào tới, dám phá hỏng chuyện tốt của ông!”

Thần Túc nói: “Chuyện tốt? Bò lên người người ta hút tinh khí là chuyện tốt? Ta đây đem ngươi đánh tan có phải cũng coi như làm chuyện tốt hay không?”

Dã quỷ này đại khái chỉ là xem Kiều Tư Nhạc tinh khí thuần tịnh cho nên mới nhào lên muốn hút, nếu không phải bị Thần Túc kịp thời ngăn lại, Kiều Tư Nhạc ít nhất phải bị bệnh nặng một thời gian.

Dã quỷ đánh giá trên dưới, hỏi: “Ngươi là…… Độ Linh Sư?”

“Đúng, hừ.” Thần Túc dùng giọng điệu hiện đại vừa mới học được trả lời.

“Không đúng,” dã quỷ không tin, một câu như tát má Thần Túc: “Trước nay ta chưa từng thấy qua Độ Linh Sư khó coi như ngươi!”

Thần Túc đúng lý hợp tình nói: “Ta là thủ nghèo độ Linh Sư, khó coi một tí không phải là bình thường sao?”

Dã quỷ cười nhạo: “Ngươi lừa gạt quỷ à, ta du đãng mười mấy năm mới chỉ thấy quá thủ xấu và thủ cô Độ Linh Sư, chưa từng gặp qua thủ nghèo Độ Linh Sư.”

Thần Túc cảm khái: “Thời buổi này đã không còn có Độ Linh Sư tình nguyện thủ nghèo sao? Không nên, ngày đó chúng ta có không ít đâu, rốt cuộc có rất nhiều người không muốn trở nên xấu xí hoặc là cả đời lẻ loi một mình.”

Dã quỷ thấy anh lẩm nhẩm lầm nhầm một mình tưởng anh không chú ý, cất bước muốn trốn.

“Định.” Thần Túc nâng tay chỉ, dã quỷ liền bị định ở tại chỗ.

“Hiện giờ đã tin chưa? Ta không chỉ là Độ Linh Sư, còn là Độ Linh Sư cấp sáu. Đối phó tiểu quỷ như ngươi, cũng chỉ cần động ngón tay.”