Chương 37: Chảy máu

Lữ Tử Hàn từng nói qua, nhà cậu cách cảnh khu Án Lâm hơn 80 dặm, hình như gọi là Lữ trang thôn. Đã biết phương hướng cho nên Kiều Tư Nhạc và Thần Túc rất nhanh đã tìm được đến thôn kia. Hơn 10 giờ tối, trong thôn ngọn không có nhiều ngọn đèn dầu lắm, bọn họ ở cửa thôn không biết nên đi nơi nào tìm người.

“Hay là tìm ai đó hỏi thăm đi?” Kiều Tư Nhạc nói.

Thần Túc nhìn quanh bốn phía, căn bản không thấy nổi một bóng người: “Có ai đâu mà hỏi?”

Kiều Tư Nhạc nói: “Thật sự không được rồi, ngày mai quay lại đi.”

“Đi thôi.”

Hai người vừa muốn trở về, Kiều Tư Nhạc đột nhiên nhìn thấy trong bụi cỏ cách đó không xa có ánh sáng chợt lóe lên.

Anh đứng sát vào Thần Túc, ôm chặt cánh tay, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn xem chỗ đó, chắc không phải là… ma chơi hả!”

Mắt Thần Túc rất tốt, anh tập trung nhìn vào, cười nói: “Cái quỷ gì mà ma chơi, là có người ở kia… haha… đang hút thuốc.”

Kiều Tư Nhạc vừa nghe thấy là ở cửa thôn hút thuốc, vậy chắc chắn là người trong thôn rồi, chắc chắn là biết Tiểu Hàn Hàn.

“Vậy tôi đi tìm người ta hỏi đường!” Nói xong, không đợi Thần Túc phản ứng đã vừa lẩm bẩm vừa chạy qua. Thần Túc muốn ngăn nhưng đã không còn kịp rồi, đứng ở tại chỗ đỡ trán lắc đầu.

“Anh này, tôi muốn hỏi anh đường đến nhà một người!”

Kiều Tư Nhạc thật ra rất lễ phép, đứng cách người kia hai ba bước. Người kia ngồi xổm trong bụi cỏ, chỉ lộ ra bả vai hướng lên trên, nhìn chằm chằm anh, một chữ cũng không nói.

Kiều Tư Nhạc tiếp tục hỏi: “Nhà Lữ Tử Hàn ở đâu vậy? Cái thằng nhóc mà rất lùn, tầm mười lăm mười sáu tuổi.”

Người này không đứng dậy, chỉ chỉ một hướng, nói: “Ở ngõ nhỏ kia, nhà thứ bốn, căn nhà mà có cửa thấp ấy.”

“Cảm ơn anh!”

Kiều Tư Nhạc lẩm bẩm chạy về, vui vẻ nói: “Tôi hỏi được rồi!”

Thần Túc cũng nghe thấy rồi, lôi kéo tay Kiều Tư Nhạc rồi đi: “Một hai anh cứ phải chọn lúc một người đàn ông yếu đuối nhất để hỏi đường à?”

Kiều Tư Nhạc không hiểu: “Cái gì mà thời điểm yếu đuối nhất?”

Anh khó hiểu quay đầu lại xem, chỉ thấy anh trai kia đang hoang mang rối loạn kéo quần, trong tay còn nắm một đống giấy vệ sinh vừa dùng xong.

Kiều Tư Nhạc: “…………”

Nhà Tiểu Hàn Hàn rất dễ tìm. Kiều Tư Nhạc ló mặt, tìm được một căn nhà cửa thấp ở vị trí thứ bốn trong ngõ nhỏ.

“Cửa này đúng là lùn, là đặc biệt thiết kế cho Tiểu Hàn Hàn sao?” Kiều Tư Nhạc nói.

Thần Túc nhìn nhà cửa xung quanh, nói: “Nhà này khác hẳn mấy căn nhà hiện đại bây giờ, tường cao cửa rộng. Nhà Tiểu Hàn Hàn nhìn qua có vẻ không mới, cho nên là theo kiểu cũ cửa thấp.”

Bởi vậy có thể thấy được, điều kiện nhà Tiểu Hàn Hàn trong thôn rất bình thường. Bọn họ gõ cửa, bên trong mãi mà không có động tĩnh mà rõ ràng trong nhà có đèn sáng.

Sắc mặt Thần Túc dần dần nghiêm trọng: “Có mùi máu.”

Kiều Tư Nhạc vừa nghe không rảnh lo phép tắc nữa, nhấc chân cửa. Nhưng dù cửa thấp nhỏ nhưng cũng làm bằng sắt thiếc, anh đá không văng nổi ngược lại còn bị đau chân.

Thần Túc lui ra phía sau một bước, chân anh hơi động, cửa nhà kêu loảng xoảng một tiếng rồi mở ra. Hai người vọt vào trong nhà đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊếp sợ. Lữ Tử Hàn ngất xỉu ngã trên bàn, trên cánh tay là vài đường máu tứ tung ngang dọc, miệng vết thương vẫn đang chảy máu. Trên bàn là một lá bùa vẽ bằng máu.

“Tử Hàn, Tiểu Hàn Hàn!” Kiều Tư Nhạc ôm cậu bé vào trong ngực, không ngừng gọi tên cậu.

Thần Túc xem xét hơi thở, để hai ngón tay đáp ở trên cổ tay cậu, nói: “Không quá đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều.”

Anh bế Tiểu Hàn Hàn lên, đặt trên cái giường nhỏ trong buồng. Kiều Tư Nhạc lục tung tìm được một hòm thuốc, sốt ruột hoảng hốt băng bó.

“Đứa nhỏ này là điên rồi sao? Sao lại tự làm mình bị thương?”

Thần Túc nhìn những lá bùa kia, nói: “Đây đều là phù có chút lực thực bắt quỷ, xem ra, thằng bé sốt ruột bắt quỷ báo cáo kết quả công tác rồi.”

Kiều Tư Nhạc giúp băng bó xong, nói: “Lần trước không phải anh đã cho nó hơn một trăm con quỷ à?”

Thần Túc nói: “Cái này phải đợi thằng bé tỉnh rồi hỏi, tôi nghĩ nếu Giang Lâm nhận những con quỷ đó, cho nó thù lao xứng đáng, hẳn là thằng bé sẽ không cứ như vậy nôn nóng tiếp tục đi bắt quỷ.”

“Ý của anh là Giang Lâm làm khó nó?”

“Tôi cũng chỉ là suy đoán.”

Kiều Tư Nhạc đau lòng mà sờ trán thằng bé, đang hôn mê mà đôi mày còn nhăn chặt, cũng không biết rốt cuộc phiền não gì. Thần Túc ấn vào mấy huyệt vị của Lữ Tử Hàn một lát, rốt cuộc cậu tỉnh.

“Anh Tư Nhạc…” Cậu nói bằng giọng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hữu khí vô lực.

“Tử Hàn.” Kiều Tư Nhạc đỡ cậu bé dậy, trách mắng nhẹ: “Em không muốn sống nữa à? Tự dùng máu mình vẽ bùa, nếu không phải hai anh đêm nay đúng lúc đến đây tìm em, có khả năng em mất máu mà chế.t đấy nhé!”

Lữ Tử Hàn nhìn lá bùa trên bàn, nói: “Chỉ có bùa vẽ bằng máu mới có uy lực lớn hơn nữa, em cần phải bắt ba con quỷ báo cáo kết quả công tác, mới có thể trở thành Độ Linh Sư chân chính.”