Chương 36: Đưa tin tức tới

“Sao anh lại có súng?” Trên xe, Thần Túc ngồi ở ghế phụ, nghiêm túc xem xét khẩu súng trong tay, hỏi: “Sử dụng súng không phải là trái pháp luật sao?”

Kiều Tư Nhạc nói: “Đi đi thôi! Người cổ đại như anh còn biết mấy cái này, mấy ngày này nghiên cứu thế giới này nhìn thấu nó rồi sao.”

“Rốt cuộc là lấy được từ đâu?”

“Trương Mặc cho tôi.”

Thần Túc vừa nghe, nhíu mày hỏi: “Vì sao anh ấy cho anh súng?”

“Thì…” Kiều Tư Nhạc "thì" một hồi lâu, mới thẳng thắn: “Vì tôi nói với anh ấy là tôi muốn, anh ấy cũng rất hào phóng không nói hai lời liền cho tôi một khẩu, còn dựa theo ý của tôi mà làm ra.”

“Anh muốn súng làm gì?”

“Phòng thân chứ làm gì!” Kiều Tư Nhạc đúng lý hợp tình nói.

Thần Túc vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có phải tôi không dạy anh pháp thuật thì anh nghĩ cách dùng súng để tôi buồn bực, chẳng lẽ sau này anh định dùng súng đánh cho quỷ quái chạy hay sao? ”

Kiều Tư Nhạc cũng không muốn, khuôn mặt nhỏ hờn dỗi nói: “Liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi mà chuyện gì cũng muốn quản. Qua ngày mười lăm anh đi rồi thì chúng ta sẽ lại không liên quan, có lẽ còn không bao giờ gặp lại nữa! Quản tốt bản thân mình là được rồi, ok?”

Thần Túc bị dỗi đến á khẩu không trả lời được, từ sớm anh đã bắt đầu nghĩ cách bảo vệ Kiều Tư Nhạc, hy vọng cho dù anh không ở đây thì anh ấy cũng có thể bình bình an an, nhưng ai ngờ người này thế mà vừa mở miệng toàn nói cái gì không liên quan không bao giờ gặp lại.

Miệng mở ra lại khép lại, nghẹn nửa ngày, anh nói: “Kiếp trước là cái khăn lông à, xù lên thế làm gì!”

“Này,” Kiều Tư Nhạc cũng không cam lòng yếu thế, trả lời: “Xù lông? Tôi xù lông chỗ nào? Người khác đều nói con người của tôi rất tốt chung sống, nếu thấy điểm nào không tốt thì anh tự tìm nguyên nhân trên người mình đi!”

Thần Túc rốt cuộc câm miệng.

Đi xe cả ngày, buổi tối hai người tìm một khách sạn qua đêm. Kiều Tư Nhạc rửa mặt xong, cơm cũng không ăn, một đầu ngã quỵ trên giường liền ngủ rồi. Thần Túc nhìn thì thấy đau lòng không thôi. Nhưng linh lực của anh cơ hồ đã hao tổn hết, thật sự không chống đỡ được hai người ngự kiếm. Anh cũng không biết lái xe, không lái thay được cho Kiều Tư Nhạc, chỉ có thể nhìn rồi đau lòng.

Thật vất vả mới tới được Từ Sơn, Thần Túc nói Kiều Tư Nhạc nghỉ ngơi một đêm cho tốt rồi mới đi liệt thổ nghĩa trang, nhưng Kiều Tư Nhạc ngáp một cái, lắc đầu nói: “Tiền bối Tiêu Hách nhất định thời thời khắc khắc đều nghĩ đến chuyện của Dương Đằng, chúng ta đưa tin tức đến càng sớm thì ngài ấy càng được an tâm sớm.”

Thần Túc ghé mắt, lại lần nữa cảm khái trong lòng, thằng nhóc đã trưởng thành. Anh lại cắn ngón tay, điểm một giọt máu ẩn chứa linh lực ở giữa lông mày Kiều Tư Nhac.

Kiều Tư Nhạc nói: “Mỗi lần như này đều phải lấy máu của anh, xấu hổ quá.”

Thần Túc nói: “Đây là chuẩn bị trước, đề phòng trường hợp khẩn cấp.”

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Nói cách khác, ngoại trừ lấy máu còn có cách khác sao?”

“Đúng thế.”

“Có cách gì vậy?”

“Lần sau có cơ hội sẽ nói cho anh.”

Tới liệt thổ nghĩa trang, bọn họ dễ dàng tìm được Tiêu Hách. Kiều Tư Nhạc gấp không chờ nổi đưa tin tức trên báo cho Tiêu Hách xem. Tiêu Hách xem xong đôi mắt đỏ lên, liên tiếp nói: “Tốt, tốt, tốt!”

Mắt Kiều Tư Nhạc cũng ngấn lệ: “Cuối cùng không phụ gửi gắm của ngài.”

“Cảm ơn hai người!” Tiêu Hách nói: “Kiên trì vài thập niên, cuối cùng không phụ công đợi chờ. Kỳ thật mấy năm nay, tuy rằng tôi đi không xa, nhưng nhìn địa phương xung quang này dần thanh đổi, tôi biết, một thế hệ chúng tôi hy sinh đều là đáng giá.”

Ông chỉ vào một mảnh bia mộ phía sau, nói: “Bọn họ tuy rằng hy sinh, nhưng bây giờ mỗi đứa bé khóc nỉ non được sinh ra đều có khả năng là bọn họ trở lại, trở về xem thành quả đời trước bảo hộ quốc gia, nhân dân. Nhìn Trung Quốc bây giờ đã cường đại đến mức có thể bảo vệ người khác, nhìn nhân dân an cư lạc nghiệp, tất cả đều đáng giá.” Cuối cùng, ông không hề tiếc nuối mà thở một hơi, nói: “Tôi cũng nên đi rồi, nguyện gia quốc Vĩnh An, núi sông vĩnh cố!”

Thần Túc lấy ra một cây dù, Kiều Tư Nhạc nhận ra đó là Thần Túc nhặt bên cạnh thùng rác.

“Tôi sẽ tìm một Độ Linh Sư tốt đưa ngài đi, bảo đảm kiếp sau ngài còn làm người Trung Quốc.”

Nói xong anh thu Tiêu Hách vào trong dù.

Kiều Tư Nhạc hỏi: “Giúp ngài ấy tìm Độ Linh Sư? Vì sao không phải anh đưa ngài ấy?”

Thần Túc nói: “Hơn một ngàn năm trôi qua rồi, tôi cũng không biết quy củ có thay đổi không, vẫn là nên tìm một Độ Linh Sư hiện đại thì hơn.”

“Tìm ai?”

Thần Túc hơi hơi mỉm cười: “Đã lâu không gặp Tiểu Hàn Hàn, tới cũng tới rồi, chúng ta đi xem nó đi.”

Anh muốn để Kiều Tư Nhạc về khách sạn nghỉ ngơi trước, nhưng Kiều Tư Nhạc không chịu, một hai phải cùng anh đi.