Chương 2: Ngủ công viên

Hai người hóa đá tầm nửa phút sau Mục Bắc Đông mới ôm ngực nói:

“Ông thấy không? Nó cố ý chọc giận tôi mà!”

Quản gia giúp Mục Thần Túc dỗ dành cơn giận của Mục Bắc Đông, an ủi:

“Lão gia đừng tức giận, khả năng là thiếu gia đi tìm thiếu gia Kiều gia xin lỗi. Người trẻ tuổi ấy mà, nói không chừng vài câu lời ngon tiếng ngọt là dỗ được rồi, đến lúc đó hai nhà khẳng định lại lần nữa hôn sự thì những tin tức đó sẽ bị coi như là lời đồn điêu.”

Thần Túc đi từ ba căn biệt thự sừng sững có sân vườn còn có đài phun nước đi ra. Anh mở hai tay hít sâu, cảm thấy được hương vị của không khí tự do, đi đường cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Anh ta nghĩ lại lần trước xuyên đến đây, lúc ấy ngủ một tháng dưới gầm cầu trải nghiệm cũng không tệ lắm, vì thế dự định lại tìm một cái gầm cầu rồi ở đấy. Còn ăn uống cũng có thể làm giống lần trước, ăn rau dại quả dại ven đường, thỉnh thoảng tiếp mấy vị khách độ linh kiếm mấy đồng mua bánh bao. Ây da đúng rồi, nhặt ve chai cũng có thể kiếm tiền kia mà!

Thần Túc vẫn còn nhớ rõ lần trước nhặt chai nhựa, bị một người đàn ông trách anh đoạt sống của người ta, người này còn cầm gậy gộc đuổi theo anh ba con phố nữa cơ. Thần Túc bị mấy ký ức cũ chọc cho buồn cười, anh sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ: Có chỗ ở, có cái ăn, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực thường không tốt đẹp như lý tưởng, anh đi hơn hai giờ vẫn chưa tìm được một cái gầm cầu thích hợp, buồn bực: Sao lần này không giống lần trước lắm!

Anh tìm một người qua đường hỏi xem bây giờ là năm nào. Người qua đường băn khoăn nhìn anh, cho rằng gặp phải bệnh nhân tâm thần cho nên trả lời vội rồi đi: "Năm 2022." Thần Túc bừng tỉnh: Ồ, không trách được, lần trước mình tới hình như là... năm 2005 thì phải?

Anh ngồi trên ghế dài ở công viên, cảm thấy ở tạm một đêm ở đây cũng không tồi, ngủ ở đâu mà không phải là ngủ. Lại nói, trước kia anh với cha toàn là đến đâu thì ngủ đấy, nếu may mắn có thể tìm được chùa miếu, không may mắn thì màn trời chiếu đất. Nghĩ như vậy anh lại không khỏi cảm khái chùa miếu trước kia người qua đường nào cũng ở được, chùa miếu bây giờ đừng nói ở một đêm, ngay cả muốn vào cửa cũng phải mua phiếu. Ai, trời đất xoay dời, thời thế thay đổi!

Kiều Tư Nhạc nghe xong điện thoại hội báo của thám tử tư thì nhíu mày suy tư một lát rồi hỏi: “Sau khi anh ta bị đuổi ra thì lang thang hơn 4 giờ, sau đó nằm công viên ngủ?”

“Đúng vậy.” Thám tử tư trả lời: “Còn hái một ít quả hạnh dại ven đường ăn.”

Kiều Tư Nhạc xong đầu bắt đầu lên men, tức giận nói: “Có phải các anh tìm sai người rồi không?”

Thám tử tư nói: “Thiếu gia, tôi dùng đạo đức nghề nghiệp và hạnh phúc nửa đời sau đảm bảo, người vừa nhắc đến tuyệt đối là Mục thiếu gia Mục Thần Túc.”

Kiều Tư Nhạc nghe xong dường như cắn răng: “Tiếp tục để mắt, bên ngoài đều nói anh ta phong lưu, tôi không tin sau khi anh ta bị đuổi đi không có tình nhân thu lưu anh ta. Chỉ cần lại lần nữa bắt được chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của anh ta là có thể thuyết phục ba hủy bỏ hôn ước của tôi và Mục Thần Túc.”

“Thuộc hạ đã rõ thưa thiếu gia.”

Sau khi ngắt điện thoại Kiều Tư Nhạc đỡ trán xoa xoa giữa lông mày. Một năm trước, anh bị ba anh lừa gạt đính hôn cùng với Mục Thần Túc, lúc ấy ba anh nói chỉ cần bọn họ cùng Mục gia hợp tác rồi nắm lấy hạng mục cảnh khu 4A là có thể hủy bỏ hôn ước. Nhưng mà đã qua một năm, hạng mục sớm đã nắm được rồi còn đã bắt đầu thi công, ba anh lại nói Mục gia là nghiêm túc với hôn sự này, mà bọn họ không thể bỏ đi mối quan hệ hợp tác với Mục gia cho nên anh phải chấp nhận Mục Thần Túc, đợi chọn ngày đăng ký kết hôn. Sao anh có thể chấp nhận được?

Kiều Tư Nhạc và Mục Thần Túc tổng cộng gặp nhau chưa được vài lần, không khác người xa lạ là mấy. Lại nói, Mục Thần Túc ở trong giới có tiếng là hoa hoa công tử, cực kỳ trăng hoa. Còn không phải sao? Mới cho thám tử tư theo dõi anh ta hai ngày đã chụp được cảnh anh ta đưa tình nhân nhỏ thân mật đi mua sắm. Nhưng mà điều làm cho Kiều Tư Nhạc tức giận chính là, ba anh không những không có tức giận mà ngược lại còn vui vẻ nói rằng có cái nhược điểm này ít nhất có thể chiếm một phần lợi từ Mục gia. Xem ra đối với ba anh thì hạnh phúc cả đời của anh không bằng một phần lợi ích kia. Kiều Tư Nhạc hoàn toàn thất vọng với ba rồi. Bây giờ nếu như muốn hủy bỏ hôn ước thì phải làm lớn chuyện lên. Chỉ cần anh tung ra tin tức Mục Thần Túc trăng hoa liên tục, không tin ba anh còn có thể chịu đựng người ngoài cười nhạo, tiếp tục để cho anh kết hôn với Mục Thần Túc!

Buổi tối có hơi lạnh, Thần Túc cuộn tròn thân mình trên ghế dài cũng không thể ngăn cản cơn gió lạnh. Công viên có không ít người đi dạo sau khi ăn xong, không tránh được chỉ chỉ trỏ trỏ anh. Thần Túc không để tâm, dù sao bị người ta nhìn vài lần nói vài câu cũng không mất cân thịt nào!

Lúc này một cặp đôi trẻ đi ngang qua, có lẽ người con trai muốn thể hiện tình yêu của mình trước mặt cô gái cho nên cầm hai mươi đồng tiền đặt ở trong tầm tay anh. Thần Túc thầm nghĩ: Đây là coi anh như ăn mày à?

“Cái này… vô công bất thụ lộc!”

Anh cầm tiền giơ lên hướng đèn đường nhìn thử. Anh thấy người khác phân biệt thật giả đều làm như thế này, tiền giấy không giống đồng bạc, chỉ cần cắn là biết thật hay giả.

Nam sinh hào phóng nói: “Không có gì, ai cũng có giai đoạn khó khăn, anh cứ cầm đi.”

Thần Túc cất tiền vào trong túi rồi ngồi dậy nói với nam sinh: “Tôi đây giúp cậu đuổi linh đi, tiền này tính là thù lao.”

Nam sinh chỉ cho là tinh thần anh ta không bình thường, cười cười lôi kéo tay cô gái muốn đi.

Thần Túc nói: “Sau này ban đêm đi ngủ đặt mấy nhánh tỏi ở đầu giường sẽ không gặp ác mộng nữa.”

Nam sinh đột nhiên quay đầu lại, quái dị nhìn anh bán tín bán nghi rồi đi. Thần Túc nhìn theo bọn họ đi xa, nhìn về phía trước, ở nơi đó có một ác mộng u linh người khác không thể nhìn thấy bị anh định tại chỗ đang ra sức giãy giụa.

“Quỷ nhỏ, chuyên chọn người ý chí mềm yếu bắt nạt.”

Anh búng tay một cái, u linh lập tức bay màu. Chức trách của Độ Linh Sư không chỉ có độ linh, gặp được u linh và ác linh thì bọn họ có quyền trực tiếp tiêu diệt. Thần Túc tiếp tục nằm xuống, vuốt hai mươi tệ trong túi tính toán liệu có phải hơi nhiều rồi không.