Chương 1: Lại xuyên qua

“Thiếu gia, lần này ngài làm thật sự có chút quá đáng, cũng không trách lão gia tức giận như vậy.”

Quản gia đứng ở trước giường Mục Thần Túc, đã dông dài hơn mười phút.

“Ngài biết rõ có hôn ước cùng thiếu gia Kiều gia, còn công khai hẹn hò cùng người con trai khác, vừa ra tay liền đưa lễ vật mấy chục vạn. Không những thế còn vừa vặn bị thiếu gia Kiều gia đυ.ng phải, hiện giờ người ta làm loạn muốn từ hôn, chuyện này ảnh hưởng đến hợp tác làm ăn sau này của nhà chúng ta và Kiều gia.”

Thần Túc nằm ở trên giường, tay che lại cái trán bị băng gạc băng bó, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói:

“Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ rõ, tôi bị đυ.ng đầu mất trí nhớ.”

Anh nhắm mắt lại, ở trong lòng thở dài một hơi thật mạnh, thầm nghĩ: Mấy chuyện này là sao đây!

Anh vốn là một Độ Linh Sư, cùng lão cha cẩn trọng trừ tà độ linh làm hết phận sự giúp phú tế bần. Ai ngờ một lần không cẩn thận, vào đêm trăng tròn xuyên qua đến thế giới ngàn năm sau. Tuy nói lần này không phải lần đầu tiên anh xuyên qua, nhưng khác những lần trước chính là ——

Hồn phách của anh nhập vào trong thân thể một thiếu gia nhà giàu. Mặc dù tên tương tự nhưng thân thể không phải của mình, thân phận không phải của mình, còn tiếp tục cuộc sống thay người anh em kia.

Nhớ trước kia có lần anh xuyên qua đến, vẫn có được thân thể của chính mình, vô ưu vô lự, tự do tự tại. Gần qua một tháng, chờ đến đêm trăng tròn tiếp theo sẽ thuận lợi về bên người lão cha. Nhưng mà lần này……

“Thiếu gia, bác sĩ kiểm tra qua cho ngài rồi, nói ngoại trừ bỏ bị thương ngoài da, đầu óc căn bản không có bất luận vấn đề gì. Giả vờ mất trí nhớ cũng không giải quyết được chuyện này, ngài tốt nhất vẫn là ngẫm lại chờ giải thích với lão gia như thế nào đi.”

Thần Túc mở to mắt, sờ sờ quần áo tơ lụa trên người nâng eo muốn đi xuống giường. Lúc này phát hiện chăn nệm này mềm mại vượt quá mức bình thường, trong lòng anh kinh sợ, nhìn về phía quản gia vẫn đang không ngừng lải nhải như cũ, hỏi: “Giường này, chăn này…… Không xịn đâu đúng không?”

Quản gia bị hỏi mà ngây ngốc, đáp: “Giường và chăn đều tốt, giá khoảng hai ba mươi vạn.”

“Hai…… Khụ khụ khụ……”

Thần Túc thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết! Hai ba mươi vạn!!

Lần trước anh đã xuyên qua đến cho nên có chút hiểu biết, hai cái bánh bao một khối tiền, thêm bàn dưa muối nhỏ cũng cùng lắm là hai khối tiền. Hai ba mươi vạn, ăn không biết bao nhiêu màn thầu dưa muối mới hết!

Quản gia tiếp tục nói: “Bất quá nệm này là căn cứ theo thể trọng và thân hình ngài chế tạo ra, tốn hơn 300 vạn, thiếu gia à ngài không nhớ rõ sao?”

Thần Túc vừa nghe vừa hít hà một hơi, không quá nửa giây sau lập tức vừa lăn vừa bò, chật vật xuống giường:

“Làm bậy, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tội lỗi tội lỗi. Tam Thanh chân thần, Minh Vương tổ đế, tha thứ cho đệ tử vô tâm có lỗi……”

Từ xưa đến nay, Độ Linh Sư tuy là con người, nhưng lại nhậm chức của Minh giới. Minh giới có một thiết luật đối với Độ Linh Sư —— quy tắc bậc nhất là phải thủ nghèo. Thần Túc và cha anh chính là thủ nghèo Độ Linh Sư.

Cái gọi là thủ nghèo, xem tên đoán nghĩa, chính là muốn cả đời hạn chế chi tiêu, chỉ cần là bảo đảm ấm no còn lại tất cả đồ vật ngoài thân đều không thể muốn. Nếu có trái với thiết luật, nhẹ thì bị đoạt tu vi miễn đi chức vị Độ Linh Sư, nặng thì bị lưu đày nhân gian vĩnh viễn sống trong cảnh nghèo khó. Cho dù là ở trong cơ thể người khác thì Thần Túc cũng không dám trái với luật Minh giới.

Quản gia thấy anh hoang mang rối loạn còn liên tục lẩm bẩm lầm bầm, nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy, nói: “Thiếu gia, bác sĩ nói ngài phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được tiếp tục va chạm lần nữa.”

Thần Túc lắc đầu: “Không không không, giường này tôi không xứng.”

Quản gia:???

Lúc này, một người hầu gái tiến vào cửa, nói: “Thiếu gia, Ngô quản gia, lão gia đã trở lại, kêu thiếu gia xuống nhà.”

Quản gia kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã trở về? Sắc mặt lão gia thế nào?”

Hầu gái trả lời: “Thật sự không tốt.”

Quản gia lôi kéo Mục Thần Túc dặn dò nói: “Thiếu gia, lát nữa ngài đừng lại chọc giận lão gia, lão gia nói ngài làm cái gì ngài đều phải nghe, chỉ lo nhận sai liền tốt. Lão gia chỉ có một người con trai là ngài, khẳng định không nỡ phạt nặng.”

Thần Túc bị dọa sợ, còn chưa có tỉnh táo lại từ cơn sốc ngủ trên chiếc giường mấy trăm vạn, liền bị quản gia lôi kéo đi xuống lầu. Anh ngó trái ngó phải dọc theo đường đi, bị những bình hoa, bức tranh ở hành lang, còn có đá quý, đèn trên trần nhà lóe đến nỗi muốn mù mắt.

Trong lòng yên lặng nói: “Hơn mười cái viên ngoại cũng chưa lắm tiền bằng nhà này đi, nhưng mình không có phúc khí hưởng thụ mấy thứ này.”

Thần Túc nghĩ như thế, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, không thể ở lại nơi này, đừng nói một ngày, nửa ngày cũng không được. Bởi vì loại sinh hoạt xa xỉ này đối với một thủ nghèo Độ Linh Sư như anh mà nói, quả thực là cực hình!!!

“Bang!!”

Anh mới vừa đến nơi, người đàn ông đã có tuổi ngồi trước mặt liền phẫn nộ mà ném một xấp báo chí trong tay đến dưới chân anh.

“Tự mình nhìn xem! Tin tức nɠɵạı ŧìиɧ đều đã đăng báo! Đã công khai đính hôn với người ta còn nắm tay tình nhân nghênh ngang đi như này không phải đánh mặt người Kiều gia sao? Mấy ngàn vạn người trên mạng chế giễu, nói xem cái mặt già này biết giấu đi đâu, còn dám nhìn ai?!!”

Thần Túc cúi đầu nhìn tờ báo, ảnh chụp Mục Thần Túc cùng một chàng trai dắt tay nói nhỏ. Anh sờ sờ mặt mình… tốt rồi, anh dùng thân thể người ta, xác thật không chống chế được.

Vì thế nói: “Con bị mất trí nhớ.”

Quản gia tức giận đến trợn trắng mắt.

Mục Bắc Đông nghe xong, sắc mặt khá hơn một tí nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi là ai?”

Thần Túc vuốt cằm, vô tội lại thành thật mà trả lời: “Nhìn dáng vẻ, hẳn là ba của con.”

“Còn nhớ rõ tôi là ba cậu là được!” Mục Bắc Đông đột nhiên với cầm lên quải trượng vốn để trong tầm tay, hung hăng đánh tới: “Đánh, đánh! Mày là cái đồ vô dụng, còn dám giả vờ mất trí nhớ, tao đánh chết mày cũng coi như cho Kiều gia một lời giải thích!”

May mắn Thần Túc thân thủ còn tốt, linh hoạt tránh thoát hai cái.

“Lão gia, lão gia……” Quản gia chạy nhanh tiến lên ngăn đón: “Ngày hôm qua sau khi ngài mắng thiếu gia qua điện thoại, thiếu gia sợ đến mức từ cầu thang tầng trên ngã xuống. Ngài xem, đầu cũng bị thương rồi, ngài đừng đánh thiếu gia nữa.”

Mục Bắc Đông tức giận ngực phập phồng chỉ vào cửa lớn, nhìn vào Mục Thần Túc mắng:

“Cút! Cái tên không nên thân này, đi xin lỗi Kiều Tư Nhạc, nếu thằng bé không tha thứ cho mày thì mày cũng đừng trở lại nữa!”

Thần Túc nghe xong trong lòng cực vui, thậm chí còn nâng quyền cung kính với Mục Bắc Đông: “Đa tạ thành toàn.”

Nói xong lập tức đi không quay đầu lại.

Mục Bắc Đông:……

Quản gia:……