Chương 12: Năm ấy

“Từ từ!”

Tay Mục Thần Túc mới vừa đυ.ng vào then cửa tay, đã bị Kiều Tư Nhạc gọi lại.

Anh hơi quay đầu lại: “Sao vậy?”

Kiều Tư Nhạc do dự mở miệng: “Bên ngoài quá lạnh, anh…… sao có thể ngủ ở ngoài ngủ được? Không bằng…… anh ở tạm trong phòng tôi đi.”

Mục Thần Túc trừng lớn mắt, anh nhìn chiếc giường chỉ rộng có một mét hai, còn có Kiều Tư Nhạc chỉ mặc quần đùi áo thun, trong đầu nháy mắt hiện lên một vạn ý tưởng.

“Không… tốt lắm…”

Kiều Tư Nhạc tiếp tục nói: “Không có gì không tốt cả, hôm nay anh còn cứu tôi, làm sao tôi có thể để anh ngủ ngoài cửa. Lấy đệm chăn phòng anh qua đây đi, tạm thời ủy khuất anh ngủ dưới đất.”

Mục Thần Túc bừng tỉnh: “À... Ngủ dưới đất à, tôi còn tưởng……”

Kiều Tư Nhạc thấy anh ta dường như không muốn, lại nói: “Nếu không anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất?”

Trải qua khoảng thời gian này ở chung lại được liên tiếp cứu mạng, trong lòng Kiều Tư Nhạc đã sớm có cái nhìn khác về Thần Túc, thậm chí còn bởi vì anh ta cũng biết chút huyền thuật, tự nhiên sinh ra vài phần cảm giác thân thiết. Nói nữa, người này ở lại là vì bảo vệ anh làm sao anh để cho người ta ngủ trên mặt đất. Anh nghĩ cho dù sau này lui hôn, cũng có thể cùng Mục Thần Túc tiếp tục làm bạn bè.

Mục Thần Túc không nói gì, yên lặng mà thu xếp chỗ ngủ, mới vừa nằm xuống Kiều Tư Nhạc liền tinh thần phấn chấn hỏi anh: “Mục Thần Túc, anh học huyền thuật từ khi nào? Ai dạy anh?”

Mục Thần Túc nhắm mắt nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Kiều Tư Nhạc bĩu môi, cảm thấy hẳn là có liên quan đến chuyện mất trí nhớ, nhưng anh không có tiếp tục truy vấn, mà là nói: “Chờ tôi tìm được ân nhân, tôi cũng muốn học, như vậy sẽ không bị quỷ bắt nạt nữa.”

Mục Thần Túc cười khẽ, hỏi: “Lần trước nghe anh nói, ân nhân đại sư này của anh đã cứu anh, vì sao anh ta không dạy anh mấy chiêu, có phải vì người này thực ích kỷ, tiếc dạy anh?”

“Không phải!” Kiều Tư Nhạc lập tức phản bác: “Anh thì biết cái gì, anh ấy người vô tư nhất, anh ấy không dạy tôi khẳng định có lý do của anh ấy. Nếu không phải nhờ có anh ấy thì năm ấy tôi mới bảy tuổi cũng đã chết.”

Kiều Tư Nhạc trở mình, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đem đoạn hồi ức trân quý kể trước mặt người khác.

“Khi đó công ty nhà tôi còn c chưa thành lập, cha mẹ rất bận, không rảnh quản tôi, mỗi ngày tôi đều tự mình đi học. 15 tháng 7 ngày đó, sau khi tan học tôi chơi cùng bạn học có hơi muộn, khi đi trên đường về nhà có cảm giác có cái gì đó đi theo tôi, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều…”

Nói tới đây, anh tựa như vẫn còn có thể nhớ rõ ràng hình ảnh khi ấy, nhắm mắt, tiếp tục nói: “Thực sự rất đáng sợ, bọn họ cắn tôi, sờ tôi, nói muốn một ngụm nuốt tôi. Tôi không chỗ trốn, sợ tới mức nhảy từ trên cầu xuống, thiếu chút nữa chết đuối trong nước. Sau lại là ân nhân vớt tôi lên, anh ấy còn giúp tôi đuổi mấy thứ kia đi. Chính là dùng lá bùa như vừa rồi anh dùng, một con một lá, đánh đến bọn họ chi chi gọi bậy. Đúng rồi, anh ấy còn có thể khiến quần áo ướt của tôi lập tức biến thành khô!”

Mục Thần Túc sờ sờ mũi, cười cười.

“Anh ấy có bản lĩnh lớn như vậy, theo lý thuyết kiếm gia tài bạc triệu cũng là chuyện dễ dàng, nhưng anh ấy không để ý tiền tài vật chất, tôi cho tiền cũng không cần, thậm chí ngủ ở vòm cầu. Anh ấy nói hồn phách của tôi không giống tầm thường, chỉ sợ sống không quá mười tuổi. Sau đó đã cho tôi một khối ngọc.”

Nói, Kiều Tư Nhạc sờ tơ hồng ở cổ tay phải, nơi đó chỉ có một sợi dây còn lại không có gì.

“Anh ấy nói này khối ngọc có thể bảo vệ tôi đến năm 18 tuổi, sau năm 18 tuổi đành mặc cho số phận. Theo tôi từ từ lớn lên, khối ngọc này trở nên càng ngày càng nhỏ, năm ấy tôi 18 tuổi thì nó hoàn toàn không thấy nữa…”

Kiều Tư Nhạc thở dài, tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy đã cứu tôi, tôi mỗi ngày tan học đều đi tìm anh ấy chơi, cuối tuần anh ấy còn mang tôi đi leo núi, dạy tôi phun tức, nhưng tôi làm thế nào cũng không học được. Đoạn thời gian cùng anh ấy ở chung đó, tôi đặc biệt vui vẻ.”

Mục Thần Túc gối cánh tay, nghe thực nghiêm túc: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó,” Kiều Tư Nhạc biểu cảm buồn bã: “Sau đó có một ngày, đột nhiên anh ấy không thấy tăm hơi, tôi tìm như thế nào đều tìm không thấy anh ấy. Vòm cầu đã sạch sẽ tựa như chưa từng có người sống ở đấy. Có đôi khi tôi nghi ngờ có phải anh ấy chỉ là người trong giấc mơ của tôi hay không, chỉ là khối ngọc kia lại thành thành thật thật ở trên cổ tay tôi, nó có thể chứng minh kia không phải mơ.”

Mục Thần Túc nghe xong, trầm mặc một lát, nói: “Đại khái là anh ta có chuyện quan trọng mới có thể đi mà không tạm biệt. Cũng có khả năng anh ta và anh gặp được chỉ là ngẫu nhiên, anh ta phải đến nơi anh ta nên đến, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng.”

“Sao có thể không lo lắng.” Kiều Tư Nhạc lẩm bẩm.

Mục Thần Túc nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Không phải, không phải anh ta cứu anh một lần lại còn cho anh một khối ngọc sao, tại sao anh cứ khăng khăng một mực thích anh ta như vậy, còn thích nhiều năm nữa?Khi đó anh mới bảy tuổi, đứa nhỏ bảy tuổi hiểu cái con khỉ gì về thích!”

Kiều Tư Nhạc mắng anh: “Anh hiểu cái con khỉ! Hừ!”

Nói xong, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Thần Túc, bịt kín đầu không nói chuyện nữa. Mục Thần Túc xoa xoa huyệt Thái Dương, lặng lẽ nhìn chằm chằm gáy Kiều Tư Nhạc, thầm nghĩ: Ngoài mặt kiêu căng không chịu được, không nghĩ tới còn rất trọng tình trọng nghĩa.