Chương 13: Em nói con nào?

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Mục Thần Túc cùng Kiều Tư Nhạc đi ra từ một phòng trùng hợp gặp được Cao Tư đang cầm thau rửa mặt. Cao Tư rõ ràng sửng sốt, sau đó tự tát mình một cái, mang theo vạn phần xin lỗi nói: “Ayy, tôi thật là lẩm cẩm! Hai vị thiếu gia đã đính hôn rồi, vậy mà tôi lại đi chuẩn bị hai phòng, tôi thật đáng chết! Kiều thiếu gia Mục thiếu gia ngài yên tâm, ta sẽ cho người dọn cái giường bên phòng kia qua!”

Mục Thần Túc quay đầu đi, ho khan hai tiếng không nói chuyện, Kiều Tư Nhạc lại rất bình tĩnh: “Được, thuận tiện dọn cả bàn ghế bên phòng anh ấy qua đi.” Nơi này không sạch sẽ, các buổi tối sau vẫn là đến nhờ Mục Thần Túc trấn áp những tiểu quỷ đó.

“Được được!” Cao Tư vội vàng đồng ý.

Ăn qua bữa sáng sáng đơn giản hai người liền bắt đầu công tác. Kiều Tư Nhạc cùng nhiều người phụ trách hạng mục nối tiếp bàn chuyện, bận tối mày tối mặt, quay đầu nhìn đến Mục Thần Túc đang ở một bên gặm móng tay một bên xem TV. Vẻ mặt Kiều Tư Nhạc nhanh đen, dựa vào cái gì sau khi anh ta mất trí nhớ là có thể nhẹ nhàng như thế, công tác đều để trên vai một mình anh, không công bằng! Nghĩ vậy anh liền mang theo Mục Thần Túc đi hiện trường thi công, một bên kiểm tra tiến độ, một bên giảng giải nội dung công tác cho anh. Nhưng Mục đại thiếu gia đối với phương diện này thật thật sự là vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không học được! Mặc kệ hỏi gì, người ta chỉ có một câu, đều nghe anh, anh quyết định, anh quyết định là được.

Kiều Tư Nhạc tức giận thở dốc, cảm thấy dạy Mục Thần Túc tựa như dạy con gâu gâu dùng sản phẩm điện tử. Đúng hơn là, cho dù chó dùng được sản phẩm điện tử, anh ta cũng học không được.

“Đứng lại!!”

Một tiếng la đánh vỡ cục diện bế tắc, hấp dẫn chú ý của hai người. Nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy ba bốn người đầu đội nón bảo hộ công nhân chạy tới phía bên này, mà phía trước bọn họ là một đứa bé thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi. Đứa bé kia thân hình linh hoạt, chạy rất mau, nếu để cho nó xông vào trong núi muốn tìm nó sẽ rất khó khăn.

Mục Thần Túc nhặt lên một quả tùng từ trên mặt đất, hai ngón tay bắn ra, đứa bé kia kêu a một tiếng ngã nhào trên mặt đất, ngã tựa như chú chó nhỏ ngã vào bùn. Kiều Tư Nhạc không nhìn anh, chỉ hướng hắn dựng một ngón tay cái, sau đó cùng nhau đi qua. Mấy người công nhân đã nâng đứa nhỏ dậy, nhưng là nắm chặt hắn cánh nó không dám buông ra, sợ nó lại chạy.

“Sao lại thế này?” Kiều Tư Nhạc hỏi.

Công nhân tối sầm mặt nói: “Kiều tổng, mấy ngày gần đây đứa nhỏ này rất nhiều lần định xông tới, chúng tôi đều cản lại và nói với nó rằng trong lúc thi công không thể đi vào nhưng nó không nghe. Còn không phải à, vừa rồi nó đã cắt hỏng lưới sắt của chúng ta rồi lại chui vào.”

Kiều Tư Nhạc hỏi đứa bé kia: “Ba mẹ của em đâu?”

Đứa bé ngạnh cổ không nói lời nào, chỉ trộm đánh giá Kiều Tư Nhạc.

“Vì sao một hai nhất định phải tiến vào? Nơi này đang thi công khách sạn, quốc lộ còn có công viên trò chơi, nếu không phải nhân viên công tác thì tiến vào rất nguy hiểm.”

“Nói cho anh thì anh cũng không tin!” Giọng điệu đứa bé cứng rắn.

Kiều Tư Nhạc cười: “Em không nói làm sao biết được là anh có tin hay không.”

Mục Thần Túc đứng một bên đột nhiên tiến lên, đoạt lục lạc đồng trong tay thằng bé. Trên mặt lục lạc có hoa văn đặc biệt, vừa thấy liền biết không phải lục lạc bình thường.

“Trả lại cho em!” Đứa bé sốt ruột.

Mục Thần Túc để sát vào Kiều Tư Nhạc, nói mấy câu ở bên tai anh ta.

Kiều Tư Nhạc hơi hơi nhướng mày, sau đó nới với mấy ngưuofi công nhân: “Giao thằng bé cho tôi, các anh về làm tiếp công việc đi.”

Mấy người công nhân đi rồi thằng nhóc muốn đem lục lạc cướp về, nhưng làm sao nó thắng được thân thủ của Mục Thần Túc sau vài động tác đã bị người ta nắm chặt hai cánh tay phía sau.

“Thành thật trả lời.” Mục Thần Túc nói.

Kiều Tư Nhạc đi thẳng vào vấn đề nói: “Em là tới bắt quỷ sao?”

Thằng bé kinh ngạc quên mất cả giãy giụa.

“Làm sao anh biết?”

Kiều Tư Nhạc chỉ chỉ Mục Thần Túc: “Là anh ấy nói cho anh, nói cái lục lạc này của em là dùng để phán định vị trí của quỷ quái.”

Mục Thần Túc buông thằng bé ra, nói: “Bất quá em chỉ là một đứa bé lại đến bắt quỷ một mình, là dũng cảm hay là lỗ mãng?”

Kiều Tư Nhạc phụ họa nói: “Đúng vậy, cháu đã hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc rồi sao?”

Đứa bé ngẩng đầu ưỡn ngực xoa eo, nói: “Em đã 16 tuổi, không phải đứa bé! Lại nói nữa, con quỷ trên núi kia em đã cùng nó giằng co vài tháng rồi công lao này phải là của em!”

Mục Thần Túc ôm hai tay gật gật đầu: “16 tuổi, cháu được 1 mét 5 sao? Hình như còn không được?”

Kiều Tư Nhạc bổ đao: “Lúc chú 16 tuổi là 1m75.”

Mục Thần Túc quay đầu rũ mắt nhìn về phía đỉnh đầu Kiều Tư Nhạc, sờ cái mũi, nói: “Sao cũng được, dù sao sau 16 tuổi sẽ không cao lên nhiều.”

Đứa bé cảm giác bị nhục nhã: “Các anh tin hay không tùy thích, dù sao em chính là 16 tuổi! Các anh nếu biết đến lục lạc này, nói vậy cũng là người đồng đạo, đạo lý thứ tự đến trước và sau hẳn là hiểu ,con quỷ này ai cũng đừng nghĩ đoạt với em!”

Mục Thần Túc bị giọng điệu giả vờ như người lớn của thằng bé làm cho bật cười, ném lục lạc lại cho nó, nói: “Quỷ trên núi này ít nhất cũng có một trăm con, em nói, rốt cuộc một con là một con nào?”