Chương 22: Tôi, Yoon Hyun Woo, không tồn tại.

Chương 22: Tôi, Yoon Hyun Woo, không tồn tại.

Tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp khi nhìn thấy biển báo bên kia đường.

[Cửa hàng giặt ủi Yoon]

Tôi không thể dễ dàng cất bước.

Liệu tôi có thể thực sự nhìn thấy bố mẹ mình không?

Nếu tôi đột nhiên gọi ông ấy là bố thì sao? Đối với ông ấy, tôi chỉ là một đứa trẻ mà ông ấy mới nhìn thấy lần đầu tiên... … .

Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là một thứ khác.

Tôi sẽ làm gì nếu gặp lại hình ảnh chính mình của kiếp trước, Yoon Hyeon Woo?

Lỡ như sẽ có chuyện gì đó thần bí xảy ra giống như trong phim thì sao?

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ bước đến.

Hình bóng cha tôi xuyên qua cửa kính của tiệm giặt là. Tôi lại không cầm được nước mắt khi nhìn người cha và người mẹ trẻ đang phân loại hơi nước từ chiếc bàn ủi hơi nước..

Tôi dựa vào tường của tiệm giặt ủi và đợi nước mắt khô.

Tôi quyết định mở cửa bước vào phòng giặt ủi.

Cánh cửa cũ kêu cót két và ánh mắt của hai người dán chặt vào tôi.

"Xin chào……".

“Hả? Tôi chưa gặp đứa trẻ này bao giờ.Cậu bé đến để lấy đồ giặt à?”

Phải nói sao nhỉ?

"Đứa bé này trông giống thiếu gia con nhà giàu. Hình như không phải là đứa trẻ trong xóm chúng ta.”

Tôi hối hận khi nhìn thấy hình ảnh người mẹ chăm chú nhìn tôi ở cự ly gần.

Lẽ ra tôi nên nhẫn nhịn thêm một chút.

Nếu tôi đến gặp họ khi tôi đã lớn hơn và trưởng thành hơn một chút, tôi sẽ có thể giúp đỡ họ thiết thực hơn.

Mẹ tôi, người vừa bước vào độ tuổi 30 nhưng lại giống như già trước 10 tuổi.

Bây giờ tôi mới thấy được sự vất vả hằn trên khuôn mặt của hai người họ.

"Cậu bé bị lạc đường à? Sao cháu không nói gì hết vậy?”

Tôi không thể đắm chìm trong cảm xúc hơn nữa nên vội vàng mở miệng.

"Đây không phải là nhà của Jin Woo ạ? Jin Yoon Woo?"

Tôi đã định chạy ra ngoài như thể tôi đã đến nhầm nhà. Điều đó sẽ trông tự nhiên nhất.

“Jin Woo sao? Cháu tìm nhầm nhà sao?”

“À, vâng. Cháu xin lỗi ạ”.

Khi bố nghiêng đầu nhìn tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu và nói.

“Mình ơi,em có biết Jin Woo không?”

“Em không biết nữa. Hay là thử hỏi Yeon Ji xem? Biết đâu Jin Woo là bạn cùng trường của con bé?”

Lúc đó, toàn thân tôi như có dòng điện chạy qua.

Yeon Ji là sao?

Lẽ nào?

"Cháu xin lỗi, nhưng mà ..... Yeon Ji là ai ạ?”

Yeon Ji ư? Nó là con gái duy nhất của chúng tôi.Chắc cháu cùng lứa tuổi với con bé đấy……. Thì ra cậu không phải là người sống ở đây. Con gái tôi vốn dĩ rất xinh đẹp nên ở khu này không có ai là không biết cả. Ha ha...”

Con gái duy nhất, Yeon Ji.

Tôi không nghe nhầm đâu. Tôi, Yoon Hyun Woo, không tồn tại.

Tôi đã ra khỏi tiệm giặt ủi như thể đang chạy trốn.Nếu tôi đợi lâu hơn một chút, tôi sẽ bị hỏng mất.

* * *

"Sao vậy? Đó không phải nhà của một người bạn sao?”

"Hả? À, không. Đúng vậy nhưng… không có bạn tôi ở đó.”

“Vậy thì chờ thêm một chút đi.”

“Không. không cần đâu. Quay về thôi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để né tránh ánh mắt nghi ngờ của thầy.

“Thầy ơi, em hơi mệt, em ngủ một lát được không? ”

"Vậy à? Cũng phải, chắc là cậu mệt lắm. Ngủ ngon nhé.Tôi sẽ đánh thức cậu khi về đến nhà.”

“Cảm ơn thầy”

Khi xe ô tô lăn bánh càng ngày càng đi xa tiệm giặt ủi, tôi dựa người vào ghế và nhắm mắt lại.

Tôi không khỏi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Tái sinh? trở về? chiếm hữu? Du hành thời gian?

Tôi không muốn suy nghĩ hay phân tích nguyên nhân và kết quả của nó.

Việc tôi cần làm bây giờ là chấp nhận kết quả. Dù sao, tôi cũng không thể thay đổi kết quả kỳ lạ đã xảy ra này.

Và kết quả là ký ức của tôi chỉ toàn là duyên phận của tôi với bố mẹ.

Tôi lau đi những giọt nước mắt đang chảy. Người gia sư nhìn thấy tôi như vậy qua gương chiếu hậu cũng không nói lời nào mà chỉ tăng tốc đưa tôi về nhà.

Nhìn thấy một đứa trẻ như tôi khóc, nhưng có lẽ do tôi trông quá ủ rũ và thê thảm nên anh ấy không hỏi tại sao.

* * *

Mở quyển sổ ra ,tôi ngồi thẫn thờ một lúc.

Những kế hoạch chi tiết trong tương lai được tôi ghi lại cho đến nay có thể sẽ trở thành vô dụng.

Chính sự tồn tại của tôi đã làm thay đổi nhiều thứ.

Tôi,Yoon Hyun Woo, người lẽ ra phải được sinh ra giờ đây đã không tồn tại, thay vào đó là cô con gái độc nhất Yoon Yeon Ji.

Hiệu ứng cánh bướm đã phát sinh. Tôi không biết liệu tương lai có thay đổi hay không bởi Chủ tịch Jin Yang Cheol bây giờ đã thích tôi.

Nếu tương lai thay đổi, điều đó có nghĩa là vũ khí mạnh mẽ của tôi sẽ trở nên vô nghĩa.

Chết tiệt.

Sau này, tôi càng phải thận trọng hơn nữa trong mỗi lời nói, hành động và từng kế hoạch của mình trong tương lai.

Tôi không biết được hướng đi trong tương lai có bị thay đổi một lần nữa không, nhưng tôi muốn có được những thứ tôi muốn. Thế giới không cần thay đổi, chỉ có Tập đoàn Sunyan phải thay đổi.

Không phải là việc dễ dàng. Bởi vì sức ảnh hưởng của Tập đoàn Sunyang tại Hàn Quốc là quá lớn.

Những suy nghĩ phức tạp cứ quẩn quanh trong đầu tôi, nhưng sự thật không thay đổi lại khiến tôi rơi nước mắt một lần nữa.

Trên đời này không có sự tồn tại của Yoon Hyun Woo. Chỉ có những cảm xúc nguyên thủy được khắc sâu trong tâm trí tôi. Cảm xúc này rồi cũng sẽ qua đi và phai nhạt dần, và theo cách đó, Yoo Hyun Woo sẽ biến mất hoàn toàn.

Tôi lau nước mắt và gấp cuốn sổ lại.

Tôi phải bỏ lại quá khứ.

Hãy chỉ nghĩ đến tương lai thôi.

Tôi sẽ trở thành một Jin Do Yoon hoàn hảo để được ngồi vào vị trí chủ tịch của tập đoàn Sunyang. Đó sẽ là một con đường khó khăn, nhưng…….

“A, đợi đã.”

Tôi vô thức hét lên.

Tôi vừa lục lọi ký ức vừa đếm số người bằng cách gập ngón tay.

“Yong Chul, Hae Kyung,Gyeong Chul,, Soo Kyung, Tae Chul.....”

Mười ba.

Cháu trai của Chủ tịch Jin Yang Cheol, bao gồm cả tôi, chính xác là mười ba.

Nhưng tại sao trong ký ức của tôi lại chỉ có 12 người?

Còn thiếu ai nhỉ?

Tôi lấy từ ngăn kéo ra một cuốn sổ, rôi bắt đầu xem lại bản ghi ký ức dày đặc một lần nữa và tìm xem mình đã bỏ sót điều gì.

[Người dịch: Dương Dương] / TRUYỆN DỊCH DUY NHẤT TẠI truyenhd.com . Vui lòng không sao chép, copy dưới bất kỳ hình thức nào!