Chương 23: Tình hình chính trị rung chuyển

Chương 23: Tình hình chính trị rung chuyển

Chủ tịch Jin Yang Cheol đã ném tờ báo đang đọc khi đang ngồi trong phòng làm việc với nụ cười trên môi.

Tiêu đề của tờ báo đang hướng đến kết quả mà cháu trai út của ông đã dự đoán.

Hai con cừu đang quay lưng lại với nhau.

Bức ảnh được chụp ở buổi thảo luận về tình hình chính trị đương thời diễn ra tại Korea University Democracy Plaza vào ngày 27 tháng 10, khi hai người cùng tham dự.

Hai nhân vật chính của buổi thảo luận đều đứng trên bục phát biểu, dù ngồi cạnh nhau nhưng gương mặt họ đều cứng đơ và hầu như không nói chuyện.

Điều nghiêm trọng hơn là quan điểm của họ rất khác biệt, nó được thể hiện trong bài phát biểu của hai người.

Khán giả đã chế giễu Kim Young Sam khi bước lên bục giảng và thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối cho Kim Dae Jung.

Ngay lúc này, cả hai đã vượt qua ranh giới mà không ai ngờ đến.

Chủ tịch Jin không cười vì dự đoán của cháu trai đã thành sự thật.

Bốn tháng trước, khi chính phủ hiện tại tuyên bố đầu hàng, tất cả các tập đoàn lớn đều hướng sự ủng hộ về phía 2 ứng cử viên này.Không ai nghi ngờ sự hợp tác của họ và đều tin chắc rằng một trong hai người sẽ là tổng thống tiếp theo.

Tuy nhiên, Chủ tịch Jin của Tập đoàn Sunyan đã ném món quà lớn nhất cho đảng cầm quyền và chỉ đưa cho 2 ứng cử viên này một ít tiền tiêu vặt.

Bởi vì ông đã chăm chú lắng nghe những lời dự đoán khôn ngoan của cháu mình.

Khi mệt mỏi và đau khổ, khi lo lắng tích tụ dưới khóe mắt trở nên đen xì, điều đó thật tuyệt nếu nhìn thấy bàn tay dang rộng của ai đó.

Hơn nữa, nếu nắm được một số tiền lớn trong tay thì sẽ trở thành một nguồn sức mạnh to lớn.

Khi đại đa số quay lưng lại với bản thân, bạn sẽ mãi mãi không thể quên rằng chỉ có một người ủng hộ bạn, đó là Tập đoàn Sunyang, tập đoàn dẫn đầu nền kinh tế hàng đầu của Hàn Quốc.

Nụ cười của chủ tịch Jin là một phản ứng tự nhiên khi ông nghĩ đến tất cả những lợi ích mà ông ấy sẽ được hưởng trong 5 năm tới.

Khi ông dâng ngả lưng trên một chiếc ghế thoải mái và cố gắng tận hưởng tâm trạng vui vẻ này, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa và một vài người đi vào.

Ba người con trai và thư ký trưởng,và cuối cùng là một người phụ nữ.

Đó là Jin Seo Yoon, con gái thứ tư và là con gái duy nhất trong gia đình.

"Sao con lại đến đây? Ta thậm chí còn không gọi con mà?”

"Con cũng là giám đốc điều hành của Sunyan. Làm sao con có thể không quan tâm được chứ?”

Trong khi Jin Seo Yoon tức giận, chủ tịch Jin đã nở một nụ cười nhạt.

Ông đã nuôi dạy nâng niu đứa con gái duy nhất này từ bé, nên dù bây giờ đã nhiều tuổi thì trông cô ấy vẫn không có vẻ chững chạc.

Ông đã giao một trung tâm thương mại cho con bé chỉ vì là nó là đứa con gái duy nhất. Ông đã nghĩ năng lực kinh doanh của cô con gái này không được xuất sắc nhưng hiện tại nó đang quản lý rất tốt.

Từ khi còn nhỏ, vị tiểu thư này được ăn, mặc, phục vụ với những sản phẩm tốt nhất, dựa vào trải nghiệm của bản thân, cô ấy đã biến trung tâm thương mại Sunyan thành một trung tâm thương mại cao cấp.Mặc dù doanh số bán hàng giảm, nhưng lợi nhuận ròng lại tăng lên và Jin Seo Yoon cũng ngẩng cao đầu kiêu ngạo.

"Trước tiên,mọi người ngồi xuống đã. Cũng đâu phải xảy ra chiến tranh, vậy tại sao mọi người lại làm ầm lên như vậy?”

"Chủ tịch, ngài đã đọc báo chưa?"

“Tôi đọc rồi.”

"Chuyện đó,chiều hướng chính trị trở nên không bình thường. Có vẻ như hai ứng cử viên sẽ hoàn toàn quay lưng lại với nhau.”

Con trai cả, phó chủ tịch Jin Young Ki vừa ném tờ báo vừa nói một cách khẩn trương.

“Nếu điều này xảy ra, đó sẽ là một trận chiến tay ba, và ai sẽ là tổng thống... … .”

“Hôm nay, DJ được cho là sẽ rời Đảng Dân chủ Thống nhất. Tất nhiên, anh ta sẽ tạo một nhóm mới và tranh cử một mình. Điều đó có nghĩa là anh ta sẽ cắt đứt đường quay trở lại.”

“Con nhận được thông tin rằng JP sẽ tuyên bố thành lập nhóm tranh cử vào ngày kia và sẽ ra tranh cử. Họ nói đó là Đảng Cộng hòa Dân chủ Mới.”

"Tại sao 2 ứng cử viên lại quay lưng với nhau chứ……. Dù sao thì phiếu bầu ở Chungcheong cũng chỉ có thể chia ra ăn mà thôi."

"Tổng thống thì cần phải mạnh mẽ. Cả đời đấu tranh dân chủ hóa, nói gì đi nữa, khoảnh khắc nhìn thấy họ quay lưng ......”

Trong khi tất cả mọi người đang đưa ra ý kiến của mình, chủ tịch Jin nhăn mặt và gõ tay vào bàn.

"Những thứ này...! các anh chị là phóng viên sao? Hay nhà phê bình hả? Bộ tưởng tôi kêu mấy đứa tập trung lại để nghe bình luận hả!”

Mọi người im lặng trước lời trách mắng của Chủ tịch Jin.

"Chỉ cần đưa ra kết luận thôi. Đó sẽ là ai? Ai sẽ là người ngồi lên ngai vàng đó?”

Những lúc như vậy, người duy nhất không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên phía trước chính là người con cả, Jin Yeong Ki.

"Gyeongnam, Gyeongbuk, Chungcheong, Jeolla. Nếu chia thành 4 khu vực thì dân số Gyeongnam là đông nhất. Tiếp sau đó là khu vực thủ đô và tỉnh Gangwon, nhưng JP sẽ cướp được phiếu bầu ở đây nên YS chẳng phải là người có ưu thế lớn nhất sao?"

Sau phó chủ tịch Jin Young Ki, một số ý kiến đã được đưa ra.

YS đang chiếm ưu thế, tiếp theo là cuộc bầu cử của đảng cầm quyền.

Tất nhiên, không cần phải vội vàng. Dù sao, cuộc bầu cử sẽ diễn ra vào tháng 12, và vẫn còn hai tháng nữa. Điều đó có nghĩa là vẫn chưa quá muộn để quan sát và theo dõi xu hướng.

Tuy nhiên, Chủ tịch Jin không phải là người hài lòng với việc chờ đợi.Ông là loại người cần phải hành động nhanh chóng hơn bất kỳ ai khác, không phải sao?

"Nghe đây. Tôi dự định đầu tư khoảng 100 tỷ won cho quỹ chiến dịch bầu cử tổng thống lần này."

Tất cả mọi người đều mở to mắt và bắt đầu lắp bắp với câu nói 100 tỷ won.

"Chủ tịch, quá nhiều ạ. Một nửa số đó không đủ sao?”

Đó là lời nói của kẻ tiết kiệm tiền.

"Lần này chúng ta phải hết sức thận trọng.Đây không phải là cuộc chiến giữa hai phe đang bùng nổ sao? Nếu đầu tư sai, chúng ta có thể gặp rắc rối lớn."

Đó là lời nói của một người đàn ông nhút nhát sợ bị trả thù.

Chủ tịch Jin tiến thêm một bước.

"Tôi sẽ chuyển 100 tỷ won vào tuần tới.Mọi người hãy đưa ra kết luận nên đưa 100 tỷ won này tới tay của ai".

Tuần sau? Liệu có quá gấp gáp không.

Nếu không điên thì không có lý do gì để vội vàng như thế này cả?

"Chủ tịch, chuyện đó…….”

“Tất cả ngậm miệng lại cho tôi!"

Mọi người cụp mắt xuống trước tiếng hét lại bùng nổ của chủ tịch.

"Khi đưa tiền thì phải đưa trước tiên mới có hiệu quả lớn nhất, các người không biết sao? Đừng chỉ nói xuông mà hãy hành động đi. Đây là canh bạc đánh cược tương lai của cả tập đoàn.”

Những đứa trẻ không biết rằng đây chỉ là một bài kiểm tra mà họ chỉ nghĩ rằng người cha thật cố chấp.

“Còn làm gì nữa? Cuộc họp kết thúc.Ra ngoài làm việc đi”.

Thở dài một hơi, tất cả rời khỏi phòng làm việc.