Chương 4.2: Mờ ám

Cô không hiểu Trần Tây Trạch nói vậy là có ý gì, vậy nên cũng chẳng thèm để ý quá nhiều, vẫn muốn chơi với anh, vẫn muốn cho anh ăn kem cùng.

Nhưng mỗi khi Trần Tây Trạch ở cạnh cô, anh chẳng thể ra dáng một con người.

Hai người thường xuyên cãi nhau, anh bắt nạt Tiết Lê khiến cô nước mắt lưng tròng, ấm ức không chịu nổi.

Nhưng nếu nói ghét anh thật, kỳ thực Tiết Lê cũng không ghét nổi, bởi vì tuy Trần Tây Trạch không có tiền tiêu vặt, nhưng mỗi lần anh từ nhà bố mình trở về đều mang cho cô mấy cây kẹo mυ"ŧ Alpine làm quà gặp mặt.

Anh gọi cô là "Tiết Tiểu Mao", anh nói Tiết Lê rất giống chú mèo anh nuôi khi còn bé.

Tiết Lê cũng không biết cụ thể mình giống mèo chỗ nào, nhưng cách gọi này cứ thế theo cô suốt nhiều năm, chưa từng thay đổi.

Dù Trần Tây Trạch hay bắt nạt Tiết Lê, nhưng anh tuyệt đối không cho phép người khác làm vậy với cô, kể cả anh trai Tiết Diễn cũng không được.

Có mấy lần nhìn thấy Tiết Diễn và Tiết Lê đánh nhau, Trần Tây Trạch đều cầm súng cao su ngắm chuẩn người Tiết Diễn, bách phát bách trúng, bắn cho Tiết Diễn kêu la oai oái.

Còn anh ung dung sải bước đi tới, bảo vệ cô bé ở sau lưng, sắc mặt âm trầm: "Con bé là của tôi, cậu đυ.ng chạm vừa thôi."

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Tiết Diễn cũng rất mạnh, nghe Trần Tây Trạch nói vậy, anh ấy giận run cả người: "Đây là em gái tôi! Là của tôi!"

"Bây giờ con bé là của tôi." Trần Tây Trạch cũng không chịu nói lý, ngang ngược và bá đạo tranh em gái với Tiết Diễn: "Tiết Tiểu Mao là của tôi."

"A a a a!" Tiết Diễn tức điên lên, lập tức xông tới đánh nhau với anh.

Nhưng anh ấy không phải đối thủ của Trần Tây Trạch, vài ba nhát đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Khi đó Tiết Lê sợ ngây người, khóc lóc cầu xin Trần Tây Trạch tha cho anh trai cô.

Cuối cùng, Tiết Diễn nắm tay cô bé về nhà, vênh váo hống hách rống lên với Trần Tây Trạch: "Cậu không có mẹ, cũng không có em gái, lại còn định cướp em gái của tôi! Đừng hòng!"

Tiết Lê quay đầu nhìn Trần Tây Trạch, anh cứ đứng đó nhìn cô mãi, ánh mắt sâu hun hút, màn sương mù dày đặc bao phủ.

Về sau, Tiết Diễn bị đánh mặt mũi bầm dập về đến nhà, mẹ cô Triệu Mỹ Bình dẫn con trai sang nhà hàng xóm đòi người ta giải thích.

Chú của Trần Tây Trạch rất tức giận, đánh anh một trận lên bờ xuống ruộng rồi đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng chung quy cũng không dám đuổi anh đi, chỉ sợ anh đi lạc, đến lúc đó không sao giải thích được, thế là ông ta chỉ có thể buộc anh vào cột chữa cháy cạnh cầu thang như một con chó, cứ thế ở ngoài suốt một đêm.

Nửa đêm Tiết Lê lẻn ra khỏi nhà, trông thấy thân thể gầy yếu của Trần Tây Trạch ngồi ở đầu cầu thang, tay ôm đầu gối, lạnh đến mức toàn thân phát run nhưng lại cắn chặt răng, không nói tiếng nào.

Tiết Lê vội vàng cởϊ áσ khoác lông của mình ra khoác lên người anh, tiếp đó còn đưa ủng lông xù của mình cho anh xỏ vào, nhưng tiếc là chân anh to quá, không xỏ được.

"Trần Tây Trạch, sau này anh đừng đánh nhau với anh trai em nữa."

"Khi nào không có anh ấy, em sẽ là em gái của anh, được không?"

"Trần Tây Trạch, sao anh không nói gì?"

"Anh nhìn em làm gì?"

"Tiết Tiểu Mao." Trần Tây Trạch nói bằng giọng gần như đã khàn đặc đi: "Em là mèo của anh."

"Không thành vấn đề, meo meo meo."

Hồi bé Tiết Lê thuộc dạng vừa ngốc vừa ngoan.

Trần Tây Trạch rất đê tiện mỗi khi đứng trước mặt cô, nhưng anh tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt cô, cứ như cô đã trở thành mèo của anh thật vậy.

Anh chải tóc, buộc tóc cho cô, còn mời cô ăn kem, ngay cả khi anh không có nhiều tiền tiêu vặt.

Về sau có một lần, Tiết Diễn nói cho Tiết Lê biết, trước kia Trần Tây Trạch chưa từng nuôi mèo, mấy lời anh nói toàn là để lừa cô thôi.

Anh cũng giỏi lừa gạt người khác thật đấy, đúng là đứa trẻ hư nhất trên đời này.

Tình cảm của Tiết Lê dành cho Trần Tây Trạch rất phức tạp, nhiều khi cô rất giận anh, nhưng đôi lúc lại rất thương anh, thỉnh thoảng lại... rất sùng bái anh.

Nhưng cô không hề ghét anh.

.....