Về đến khách sạn, Thiên Vy liền chuyển khoản cho Lăng Phong. Chuyện liên quan đến liêm sỉ và nhân phẩm của bản thân mình, cô làm sao có thể chậm trễ được? Lúc ở quán ăn cô cũng đã đủ mất mặt rồi.
Đã gần một tháng nay, Thiên Vy vẫn luôn ở khách sạn, cũng không có trở về Hạ Lan gia. Hơn nữa, cô bây giờ không thể về nơi đó, cũng không dám trở lại nơi đó. Không trở lại Hạ Lan gia mọi người sẽ được an toàn.
Thiên Vy ngồi lặng mất một lúc lâu sau đó mới từ từ đứng dậy.
Mở tủ đựng đồ ra, bên trong cũng chỉ có một vài bộ quần áo đơn giản cùng một vài hộp đồ nhỏ.
Cô sắp xếp quần áo gọn gàng vào vali, lại lấy thêm một số đồ dùng linh tinh nữa, đến lúc nhìn lại đồng hồ cũng đã là ba giờ sáng.
Nhanh như vậy sao? Cô vẫn còn chưa ngủ một chút nào nữa.
Nghĩ vậy, Thiên Vy liền nhanh tay dọn dẹp nốt những đồ đạc còn lại. Ít nhiều gì cô cũng muốn ngủ một chút nếu không thì sẽ rất mệt mỏi. Việc xảy ra hôm nay... đã đủ nhiều rồi.
--- Sáu năm sau---
11 giờ sáng, sân bay thành phố A.
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mang trên mình là một bộ váy trắng nhẹ nhàng nhưng vẫn không kém phần tinh tế. Ánh nắng nhu hòa điểm tô thêm nụ cười tươi tắn trên môi cô.
Đã gần sáu năm rồi.
Ngày cô rời đi cũng chưa từng nghĩ sẽ quay trở lại đây sớm như vậy. Hay nói đúng hơn là cô còn không dám trở về.
Hạ Lan Thiên Vy nhìn khung cảnh trong sân bay... vẫn rộn ràng, tấp nập như ngày đó, chỉ là...
Kỷ Minh? Sao hắn ta lại ở đây?
Thiên Vy chỉnh lại kính râm rồi kéo chiếc mũ nan rộng vành thấp xuống một chút, che đi hơn nửa khuôn mặt. Cô nhìn thấy Kỷ Minh đang chăm chú vào chiếc máy tính trong tay hắn, những vệ sĩ áo đen cao lớn xung quanh cũng đã che khuất tầm nhìn không ít nhưng cô vẫn sợ hắn sẽ nhìn thấy cô và cả Minh Khiêm nữa.
"Mẹ." Minh Khiêm thấy cô dừng bước, nắm tay cô càng thêm chặt hơn.
"A Khiêm."
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Cậu bé chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
Thiên Vy ngồi xuống nhẹ xoa đầu cậu.
"Mẹ không sao. Chỉ là trời nắng quá, vừa rồi lại còn ngồi máy bay lâu như vậy nên có chút mệt."
Minh Khiêm lắc đầu thở dài:
"Haizz... mẹ của con già rồi, không còn như lúc trước nữa."
"Cái thằng nhóc thối này, có ai nói mẹ mình như vậy không hả? Lúc trước mẹ mà biết con là tên nghịch tử như này thì đã nhét con trở lại bụng rồi."
Cậu nhóc hừ lạnh một tiếng, phồng má mà nhìn cô:
"Con cầu cho ước nguyện của mẹ một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực."
Thằng nhóc này...
Thiên Vy không nói một lời, tay phải nắm lấy tay của cậu bé, tay trái kéo chiếc vali nặng gần nửa tạ, tránh đám người Kỷ Minh đi về phía cửa sân bay.
Đến khi chỉ còn cách cánh cửa kính có vài bước chân thì không biết người kia từ đâu chạy đến, xô mạnh vào cô. Cũng may va chạm không lớn, không để lại thương tích gì.
Thiên Vy nhìn bóng người cao lớn trước mắt, từ trên xuống dưới đều là một màu đen, trên mặt cũng đeo khẩu trang, chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống, che hết cả gương mặt của anh ta.
Người kia dường như rất vội vã, anh ta giúp cô nâng vali hành lí lên, xin lỗi cô hai câu, rồi không đợi cô nói thêm gì đã trực tiếp rời đi.
Thiên Vy nhìn về hướng anh ta vừa chạy, vài giây sau cô mới quay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Sân bay lúc này rất đông người nên cuộc va chạm nhỏ vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến chỗ Kỷ Minh đang đứng. Thiên Vy thầm thở phào. Nhưng chưa được bao lâu cô lại không khỏi cảm thán thêm lần nữa.
Thiên Vy cũng không nghĩ trong vòng một ngày lại có thể xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Chẳng hạn như cô tại sân bay có thể nhìn thấy Kỷ Minh.
Chẳng hạn như cô bất cẩn đến mức bị người ta vô tình đυ.ng trúng.
Hay như có thể gặp được Yến Thu Nguyệt cười nói, ôm ấp Kỷ thiếu gia ngay trước mặt bàn dân thiên hạ như lúc này.
Đây là vô cùng dũng cảm hay không thèm để ý?
Một đại minh tinh, người hâm mộ vô số lại không chút kiêng kị như vậy... Là muốn công khai quan hệ sao?
Chuyện này hoàn toàn có khả năng. Có thể lăng xê, có thể tạo scandel, còn có thể lên hot search.. Nhìn ở điểm nào cũng là Yến Thu Nguyệt được lợi. Có thể gần gũi, thân mật với Kỷ thiếu gia như vậy thì có cái gì không tốt đây?
Dù sao thì...
Yến Thu Nguyệt hẳn cũng chẳng còn gì phải cố kị.
Thiên Vy chậm rãi dừng chân, không tiếp tục đi về phía trước, mà bế Minh Khiêm lên ôm chặt cậu bé vào lòng, không để dòng người đang lao vào sân bay kia làm ảnh hưởng đến cậu bé.
Cô im lặng, đứng giữa dòng người đông đúc đang điên cuồng hô tên Yến Thu Nguyệt. Từng tiếng bước chân, từng tiếng hô vang, những ánh sáng chói lóa từ điện thoại, máy ảnh hướng về Kỷ Minh cùng Yến Thu Nguyệt dần dần đẩy lùi cô về phía sau, càng lúc càng xa.
Từng hình ảnh, từng âm thanh bên tai cô càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng xa vời, hư hư thực thực..
Không sao đâu!
Như vậy đã là rất tốt rồi.
Cô vẫn không thể bình tĩnh, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Thiên Vy vẫn luôn biết điều ấy. Nhưng ít nhất cô đã không còn mất khống chế, không ngừng tìm chết cho mình như ngày đó nữa.
Thiên Vy ôm chặt cậu bé vào lòng, ngược hướng dòng người đang vội vã theo chân Yến Thu Nguyệt cùng Kỷ Minh mà rời đi.
Cô khẽ nhếch môi cười.
Rõ ràng là một mĩ nhân đẹp đến xao tâm động phách, rõ ràng là đại tiểu thư con nhà quyền quý, rõ ràng hai người họ đã từng là bạn thân của nhau, đã từng sẻ chia vui buồn, thậm chí là cả những bí mật mà đáng nhẽ chỉ bản thân mình biết.
Vậy mà..
Đã kết thúc rồi. Tất cả chỉ là đã từng, đều đã là quá khứ, không phải là hiện tại, càng không dính dán gì đến tương lai.
Hạ Lan Thiên Vy cô của ngày hôm nay chỉ sống cho bản thân của hiện tại. Bảo vệ A Khiêm thật tốt, bảo vệ chính mình thật tốt, sống một cuộc sống thật tốt.
Mọi thứ.. đều phải bắt đầu lại từ đầu.
* * *
"Cửa chính Sân bay F thành phố A, tôi cho ông 10 phút, lập tức đến đón tôi."
"Hả.. Tiểu thư à, tôi cũng không phải Tôn Đại Thánh cưỡi Cân Đẩu Vân chỉ trong ba giây là đến đón cô được đâu. Cô có nhớ tôi đến da diết, hận không thể gặp tôi ngay lập tức thì cũng đừng đưa ra yêu cầu quá đ..."
Đầu dây bên kia còn chưa nói xong, Thiên Vy đã nhanh tay cúp máy trước.
Tên này... sao đến bây giờ vẫn không chịu thay đổi gì vậy?
Đàn ông con trai lại nói nhiều hơn cả đàn bà con gái..
Haizz... Mệt mỏi.
Cúp máy trước đúng là một sự lựa chọn thông minh, sáng suốt và vô cùng đúng đắn.
Đáng tiếc, Thiên Vy vừa vui với quyết định của mình chưa đầy ba giây thì chuông điện thoại đã vang lên liên hồi, rõ ràng là bắt buộc cô phải nhận máy.
Tên này sao cứ dai như đỉa vậy?
Từ đầu đến chân không một chỗ nào là không có khuyết điểm.
Hạ Lan Thiên Vy ngày càng nghi ngờ có phải cô mắc bệnh tự ngược rồi không hay là lúc trước rối loạn cái dây thần kinh nào đó mới có thể đồng ý kết bạn với tên gia hỏa chết tiệt này. À.. còn mang thêm cái danh "Bạn Thân" nữa chứ.
Mẹ kiếp!
Thật không biết là cô ngu xuẩn hay xui xẻo nữa.
Thiên Vy không chịu nghe. Tắt máy. Tiện thể tắt luôn nguồn điện thoại. Này thì gọi.. này thì công kích điện thoại này.. mi giỏi thì gọi cho ta nữa thử xem.
Cô tự tin dù là tổ tông mười tám đời nhà tên đó ngoi lên cũng không làm gì được.
Huống chi chỉ là một tên Kim Tử Dương vô dụng, tán gái ba năm đến tên người ta cũng không biết thì làm ăn được gì?
"Mẹ." A Khiêm ở bên cạnh nhỏ giọng gọi cô: "Bạn thân của mẹ... không đơn giản đâu."
"Sao?" Cô nhìn bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của cậu nhóc mà cũng ngơ ngác không hiểu gì.
"Chú ấy có thể giữ được thân xử nam suốt bao nhiêu năm đều là nhờ vào thực lực cả đấy."