Chương 3: Lăng Phong

Hạ Lan Thiên Vy mò trong túi xách của mình, lấy điện thoại, mở máy lên, cũng không tìm trong danh bạ mà trực tiếp bấm xuống một dãy số đã thuộc lòng từ lâu - một dãy số đã rất lâu rồi cô chưa từng gọi lại.

Điện thoại vừa rung lên, đầu dây bên kia lập tức bắt máy: "Thiên Vy... Thiên Vy là em sao? Là em phải không Thiên Vy?"

Đầu bên kia là một giọng đàn ông trưởng thành, chững chạc, nhưng khi nhắc đến tên cô lại vô cùng vội vã, khẩn trương, thực khiến người ta rung động.

Hạ Lan Thiên Vy: "Lăng thiếu... là tôi." Cô từ tốn cất giọng, không nhanh cũng không chậm, một sự bình tĩnh đến lạ lùng.

Lăng Phong: "Thiên Vy em đang ở đâu? Anh lập tức đến chỗ em ngay."

Hạ Lan Thiên Vy: "Không cần! Tôi chỉ muốn gặp anh bàn chút chuyện mà thôi. Chỗ cũ nhé! Tôi cho anh nửa tiếng để tới."

Lời vừa dứt cô liền lập tức cúp máy. Ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại mất một lúc lâu. Hạ Lan Thiên Vy lấy hộp trang điểm trong túi xách chỉnh trang lại một chút.

Dù gì cũng là gặp người yêu cũ... ngoại hình chẳng ra làm sao thì mất mặt lắm.

Hạ Lan Thiên Vy bước vào một quán ăn truyền thống 24/24. Vừa nhìn thấy cô, bà chủ quán đã nhận ra ngay:

"Thiên Vy hả con? Lâu lắm rồi bác cũng không có gặp lại con. Sao hôm nay lại đi có một mình thế này?"

"Con chào bác! Dạo này con tìm được một công việc bán thời gian lại đúng lúc bên đó đang cần người gấp. Bác thông cảm cho con nha!" Cô lễ phép đáp.

"Có gì đâu mà thông cảm với không thông cảm! Con gái lớn rồi cũng đừng mải mê công việc quá, phải nghĩ cho bản thân nữa chứ! À mà Tiểu Phong nó không đến cùng con sao?"

Cô khẽ mỉm cười: "Dạ! Lát nữa anh ấy sẽ đến ạ."

Bác chủ quán nghe cô nói vậy thì rất vui mừng: "Được. thế thì tốt rồi. Nó mà dám bỏ bạn gái xinh đẹp thế này một mình ở đây là bác xử đẹp nó đấy."

Bác chủ quán bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, lúc nào cũng muốn giúp người khác vui vẻ mà lại không có khiếu hài hước gì cả. Nhưng con người của bác chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng đáng để người ta tôn trọng.

Hạ Lan Thiên Vy ngồi trong quán đợi chưa đầy 5 phút thì cánh cửa lại một lần nữa được đẩy ra.

Vừa nhìn thấy cô im lặng, một mình ngồi ở đó, Lăng Phong chỉ muốn chạy ngay đến ôm cô vào lòng nhưng lại sợ cô... bỏ chạy... thêm một lần nữa giống như khi đó vậy.

Cô không quay đầu lại cũng có thể khẳng định người vừa đến là anh. Không phải chỉ vì đêm khuya vắng khách mà còn là vì cô có thể cảm nhận được, nhớ được từng tiếng bước chân của anh... Đã lâu như vậy rồi, vẫn quen thuộc như vậy. Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ được điều đó.

Lăng Phong: "Thiên Vy, để em phải đợi rồi." Anh từ từ bước đến bàn ăn, ngồi xuống đối diện cô.

Hạ Lan Thiên Vy: "Không sao. Tôi chỉ vừa mới đến mà thôi. Vẫn món cũ chứ?"

Anh lịch sự hỏi lại: "Ừ.. Em ăn gì?"

Hạ Lan Thiên Vy không nhìn anh, bình thản cất giọng: "Anh nhớ khẩu vị của tôi mà đúng không?"

Lăng Phong hơi bất ngờ vì bỗng nhiên cô hỏi như vậy. Anh mỉm cười, từ tốn đáp lại: "Em giỏi thật đấy, nói cái gì cũng đúng hết. Anh đương nhiên là nhớ... tất cả mọi thứ thuộc về em."

Hạ Lan Thiên Vy bên này lại im lặng nhìn bác chủ quán đang chuẩn bị thức ăn, coi như là không nghe thấy anh nói gì.

Nhưng bản thân cô và cả anh nữa đều rõ những lời nói kia là sự thực. Khoảng thời gian này hai người hoàn toàn không hề xa nhau nhưng lại cũng chẳng dám gặp nhau.

Còn Lăng Phong anh những tưởng có thể quên được cô vậy mà suốt bao ngày qua vẫn chẳng lúc nào anh quên được, thậm chí lại càng lúc càng nhớ cô hơn.

Có những lần anh cố gắng liên lạc với cô nhưng đều bị cô từ chối không bắt máy, càng không để hai người có cơ hội gặp mặt nhau.

Cho đến ngày hôm nay khi nghe được tiếng chuông điện thoại này, khi nhìn thấy cái tên cùng dòng số quen thuộc ấy một lần nữa hiện lên trên màn hình điện thoại, anh thực sự đã không thể kìm chế được cảm xúc của mình.

Lại nghe được cô muốn gặp mặt mình thì Lăng Phong thậm chí đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ. Ngay cả giờ phút này đây khi cô đang ngồi ngay trước mặt anh, rất gần nhưng lại cũng thật xa... xa đến mức anh không dám với tới, xa đến mức cô không còn là cô.

***

Bác chủ quán không chỉ thạo nghề mà dường như cũng hiểu rất rõ khẩu vị của hai người, rất nhanh sau đó liền xong. Dù sao thì thói quen ăn uống và khẩu vị của cả anh và cô đều tương đối giống nhau, là những món rất thanh đạm cũng không mấy cầu kì.

Thức ăn vừa được bưng lên Hạ Lan Thiên Vy cũng không còn mấy để ý đến người bên cạnh nữa mà cầm đũa ăn ngay. Cả một buổi tối cô chỉ toàn uống rượu, chưa ăn được gì nên bây giờ cảm thấy có chút đói.

Lăng Phong cũng nhận ra cô vừa uống rượu, thậm chí còn uống không ít nhưng nhìn bộ dáng cô tỉnh táo như vậy đã bớt lo lắng đi phần nào. Anh gắp những món ăn mà Thiên Vy thích nhất sang đĩa của cô rồi cũng chỉ biết ngồi nhìn cô như cũ.

Thiên Vy cũng biết anh đang nhìn mình nhưng cô không nói gì mà chỉ chuyên tâm ăn uống.

Xong xuôi, không cần nói cũng biết không phải chỉ có một phần mà cả hai phần thức ăn đều bị cô xử lí một cách sạch sẽ gọn gàng. Thức ăn trong đĩa của Lăng Phong đều được anh gắp hết sang cho cô, suốt cả quá trình anh chỉ im lặng ngồi nhìn cô ăn.

"Em vẫn tham ăn như ngày nào." Anh nhìn cô mỉm cười, không biết trong ánh mắt mình lúc này tràn đầy yêu thương.

"Lãng phí thức ăn không phải là thói quen của tôi. Anh không ăn thì tôi ăn. Vậy thôi!" Cô cũng không có đòi hỏi. Đó là tự anh ta gắp sang cho cô, là anh ta tự nguyện. Cô chỉ tốt bụng thực hiện nguyện vọng của anh mà thôi.

Hơn nữa trong trường hợp này cô mà từ chối đồ ăn anh đưa sang thì còn khó xử hơn. Lăng Phong đã cho người khác cái gì liền không mong muốn người ta trả lại.

Anh vẫn vừa mỉm cười, vừa nhìn cô như vậy. Có cảm giác như chỉ cần nhìn cô thôi cũng thật tốt biết bao.

Hạ Lan Thiên Vy: "Được rồi, vào việc chính đi. Tôi muốn chuyển sang nước ngoài sinh sống một thời gian. Cần anh giúp tôi một việc."

Lăng Phong sửng sốt: "Sao cơ? Ra nước ngoài? Em định đi đâu?"

Thiên Vy ngả lưng ra sau ghế, nhà nhạt đáp lại anh : "Không bay tận sang sao Hỏa được đâu. Mọi thứ tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ cần anh giúp tôi che giấu chuyện này mà thôi, đừng để bất kì ai trong Hạ Lan gia biết được tung tích của tôi."

Lăng Phong giống như hiểu ra vấn đề: "Ý của em là muốn anh ngăn chặn thông tin em sang nước ngoài để người nhà em dù có điều tra cũng sẽ không tra được gì sao?"

Hạ Lan Thiên Vy: "Cơ bản là vậy. Có vấn đề gì không?"

Anh không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô một hồi lâu. Thiên Vy cũng không hề động đậy, chỉ ngồi yên đó, bình thản, tĩnh lặng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô cũng không một phản ứng.

Sâu trong đôi mắt cô, anh cũng không nhìn ra bất kì dao động nào.

Hạ Lan Thiên Vy đã thay đổi, cô cũng không còn là cô của lúc trước nữa rồi.

Vậy cũng tốt. Ít nhất thì cô cũng không còn phải đau khổ vì anh. Có lẽ vậy...

Lăng Phong: "Được. Nhưng em cần phải nói cho tôi biết lí do."

Cô hướng ánh mắt ra phía cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài chỉ có ánh đèn thấp thoáng phía xa, không một bóng người, không một chút huyên náo của thành phố về đêm

"Chẳng gì cả, chỉ muốn ra ngoài du lịch cùng trải nghiệm cuộc sống một chút mà thôi."

Lăng Phong: "Vậy sao cần phải giấu diếm người Hạ Lan gia?"

Hạ Lan Thiên Vy: "Không muốn... để bọn họ lo lắng." Cái lí do cũ rích, không còn gì tồi tệ hơn nhưng cũng là thứ duy nhất mà cô nghĩ ra được trong lúc này.

Lăng Phong lắc đầu: "Thiên Vy... Em vẫn không biết nói dối đâu. Chắc em cũng ý thức được tôi có thể điều tra ra mà."

Nghe anh nói, Hạ Lan Thiên Vy chỉ mỉm cười, xoay người cầm lấy ly nước ấm trên bàn ăn, uống một ngụm nhỏ để cổ họng bớt khô rồi mới từ tốn nói tiếp:

"Ha, chuyện của tôi anh cũng dám điều tra hay sao? À... tôi quên mất người ngồi bên cạnh tôi đây là Lăng thiếu cơ mà. Điều tra chút chuyện vặt vãnh này thì có gì là khó đâu."

Cô im lặng thêm một hồi rồi lần nữa quay sang mặt đối mặt với anh:

"Sao đây? Anh muốn thẩm tra tôi? Muốn lấy thân phận gì để thẩm vấn tôi đây? Là người yêu cũ, hay là... anh trai cùng cha khác mẹ của tôi?"