Chương 2: Yến Thu Nguyệt

Có lẽ cũng bởi vì thế mà từ lúc cô ngồi ở đây dù chỉ mới hơn hai tiếng thôi nhưng anh đếm sơ qua ít nhất cũng phải hơn chục người muốn tán tỉnh cô rồi.

Chỉ có điều đều bị cô từ chối, thậm chí mặt mũi người ta cũng không để vào mắt nữa.

Số còn lại cũng có không ít người muốn tán tỉnh cô mà đồng thời cũng sợ cô nàng cá tính mà kiêu ngạo đến mức có thể gϊếŧ người này sẽ lại đá văng bọn họ không cho chút thể diện nào như những vị anh hùng đã dũng cảm hi sinh trước đó.

Trong cái quán bar ồn ào náo nhiệt này, Hạ Lan Thiên Vy thực sự đang trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn xung quanh. Không chỉ bởi nhan sắc mà còn là thần thái, khí thế bức người của cô.

"Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ hiểu lầm nhân phẩm của anh đấy."

Trước lời nhắc nhở nhẹ nhàng của cô, anh chàng kia cũng mau chóng định thần lại, hơi cúi đầu xuống che đi bộ dáng xấu hổ vì thất thố của mình nhưng vẫn không kiềm chế được cất giọng khe khẽ: "Tiểu thư à, cô thật sự rất đẹp."

"Đẹp sao?" Cô cười "Có đẹp bằng vị ảnh hậu Yến Thu Nguyệt kia không?"

Anh hơi nhướng mày, không hiểu ý câu hỏi của cô cho lắm. Yến Thu Nguyệt anh có biết, dù sao dạo gần đây cô ta cũng rất nổi, phải nói là nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nhưng bản thân anh lại không mấy cảm tình. Có thể vì anh không thường xuyên quan tâm đến giới giải trí đi.

Còn nếu muốn nói ai đẹp hơn thì: "Là cô."

Thiên Vy ngược lại không một chút quan tâm đến câu trả lời của anh, giống như vừa nãy hỏi cũng chỉ là nhàm chán hỏi một câu. Cô nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng: "Rốt cuộc anh có định lấy rượu cho tôi hay không đây?"

Bar Tender: "Tiểu thư à, tôi khuyên cô đừng nên uống nữa được không? Cô đã say lắm rồi."

Hạ Lan Thiên Vy: "Nếu tôi mà say thì đã không thể tiếp tục nói chuyện với anh như này nữa rồi. Chẳng phải anh cũng mong có thể bán được thật nhiều cho khách hay sao? Tôi muốn uống, người được lợi chính là anh đấy."

"Tiểu thư à, tôi thực sự đang lo cho cô đó. Đây là quán bar, loại người gì cũng có. Cô là con gái nhà lành, nên biết bảo vệ bản thân thì hơn."

Hạ Lan Thiên Vy nghe anh ta nói vậy liền không nhịn được mà bật cười: "Anh thấy đám người kia có thể là đối thủ của tôi sao?"

Không thể!

Không biết tại sao trong đầu anh lúc này lại hiện lên ý nghĩ ấy.

Nhưng nhớ đến mấy tên cặn bã nam cùng vương tử hộp đêm bị cô một tay quật ngã thê thảm đến kêu cha gọi mẹ mấy phút trước thì trong thâm tâm lại bỗng nổi lên một trận gai óc.

Cô gái này vừa nhìn thoáng qua chẳng ai nghĩ đến lại có thể là một "cao thủ võ lâm" thâm tàng bất lộ.

Lại thêm một trận rùng mình.

"Con gái nhà lành?"

Hạ Lan Thiên Vy lại thêm lần nữa hướng ánh mắt nghi hoặc về phía anh ta: "Con mắt nào của anh thấy tôi là con gái nhà lành? Thật không ngờ anh lại ngây thơ đến vậy luôn đấy. Tôi mà là con gái nhà lành thì sẽ chẳng đến những nơi như này để mua say đâu."

Vừa nói, Hạ Lan Thiên Vy vừa rời khỏi ghế, lảo đảo bước đi.

Cô vốn dĩ cũng không hay uống rượu, tửu lượng lại không cao nên vừa đứng dậy liền thấy choáng váng. Chắc bây giờ hai chai rượu đó mới phát huy tác dụng đi.

Nếu là ngày bình thường cô lập tức quỳ phục sát đất tửu lượng ngày hôm nay của mình.

Anh chàng kia thấy cô định rời đi bèn gọi theo: "Tiểu thư, cô còn chưa có lấy lại tiền thừa."

Hạ Lan Thiên Vy: "Khỏi đi."

Cô bước đi được vài bước rồi liền dừng lại, giống như nhớ ra điều gì đó, quay người tặng cho anh chàng bar tender kia một nụ hôn gió.

"Anh chàng đẹp trai, rượu của anh pha cũng được lắm đó. Chỉ đáng tiếc là không có say gì cả. Cứ như là nước ngọt vậy... Lần sau tôi lại đến nữa đấy... Đừng có quên tôi!"

Bộ dáng cô lúc này thực sự rất lẳиɠ ɭơ, chẳng khác gì gái làng chơi dụ dỗ đàn ông nhưng lại chẳng thể khiến người ta ghét một chút nào, thậm chí lại kiều diễm đến lạ lùng.

Còn anh lúc này ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bóng lưng cô đang bước dần ra cửa lớn của quán bar. Mãi đến một lúc lâu sau, tim anh vẫn chưa tìm lại được nhịp.

Cô gái này đến chết anh cũng không quên. Trong lòng lại không khỏi chờ mong lần sau gặp lại cô. Chỉ đáng tiếc anh lúc này lại hoàn toàn không hề hay biết lần gặp sau của hai người đã là mấy năm sau.

* * *

Bây giờ đã là hơn một giờ đêm, một mình Hạ Lan Thiên Vy đi trên con đường vắng lặng không một bóng người, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió cùng ánh trăng mờ mịt sau những đám mây.

Cô vừa đi vừa xoay vài vòng, thỉnh thoảng hát vài câu của ca khúc nào đó, rồi lại cười lớn, vừa hát vừa nhảy theo điệu nhạc.

May mắn là trên đường lúc này đúng thật là không có người qua lại chứ nếu ai đó mà nhìn thấy được có lẽ lại tưởng cô trốn ra từ trại tâm thần nào đó cũng nên.

"Yến Thu Nguyệt, cô cũng đạt được ảnh hậu rồi đó. Cô thắng chị ấy rồi, cũng thắng luôn cả tôi nữa. Vui lắm đúng không? Chắc chắn là phải vui lắm nhỉ vì cô thắng tôi rồi, vì mọi thứ, cả tình yêu, cả gia đình, cả sự nghiệp của tôi... tất cả, hết thảy đều... tan nát... đều tan nát hết rồi, thật đúng như những gì cô mong mà nhỉ, tuyệt quá còn gì?"

Nói đến đây, khóe mắt Thiên Vy đã thấy cay cay nhưng cô không khóc, càng không muốn khóc, không muốn vì bất kì ai, bất kì điều gì mà rơi nước mắt thêm một lần nào nữa.

Nước mắt sao? Sẽ chẳng có ai vì nó mà cảm thương cho cô. Nước mắt... chỉ khiến cô trở nên thật hèn nhát, yếu đuối mà thôi.

"Yến Thu Nguyệt, bây giờ cô đã thắng rồi thì cố gắng mà giữ cho tốt ngôi vị đi... đừng để tôi cướp lại rồi thì có hối hận cũng không kịp đâu!...Thu Nguyệt tiểu thư thân yêu của tôi ạ!"

Cô mang đôi mắt trong sáng nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói cất lên cũng thật nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua nhưng lại quỷ dị đến mức lạnh người.