Chương 4.4

Đôi môi mỏng mím thành một đường, đường nét như lạnh lùng, đôi mắt hẹp hơi nheo lại, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt, trong đôi mắt đen không lộ ra chút cảm xúc nào.

Cô gái nhỏ khóc hai mắt mông lung, đuôi mắt cùng mũi hồng hồng, ủy khuất khuất phục, đáng thương lại động lòng người, rất là đẹp mắt.

Có rất nhiều phụ nữ trông xinh đẹp khi họ cười, nhưng không có nhiều người trông xinh đẹp khi họ khóc.

Một lúc sau, Trần Tri Ngôn nhắm mắt lại, không tiếng động thở dài, đưa tay ngoắc một cái, thân thể nhỏ nhắn mềm mại đã vào trong ngực, bàn tay to đặt trên ót, nhẹ nhàng đè xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoa lê, hoàn toàn bị chôn vùi trong l*иg ngực của người đàn ông.

"Được rồi, đừng khóc nữa". Người đàn ông thì thầm, giống như tiếng thở dài.

-

Cái ôm đột ngột làm gián đoạn tiếng khóc của Giang Luyến, hương gỗ nồng nàn xâm chiếm khoang mũi, dỗ dành bộ não vốn đã choáng ngợp của cô.

Lúc trước cô không nói lời nào liền nhào vào trong lòng Trần Tri Ngôn, chủ yếu là bởi vì quá mức sợ hãi mà mất đi lý trí, chỉ lo chính mình phát tiết, cảm xúc đã sụp đổ, hoàn toàn là làm theo bản năng, hành động một cách vô ý thức, cái gì cũng không nghĩ, cũng không cảm nhận được cái gì.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Ánh sáng rực rỡ, xúc cảm chân thật.

Sự rung động trong l*иg ngực của người đàn ông truyền đến tai cô, hết âm thanh này đến âm thanh khác, đều đặn và mạnh mẽ.

Giang Luyến mở to hai mắt, trong đầu tê dại, từng đợt lại từng đợt, thần kinh yếu ớt của cô như nước xuân lay động. Xương ở vai và lưng bị người đàn ông nắm giữ dường như đã bị loại bỏ, sự mềm mại mỏng manh truyền dọc theo sống lưng khiến toàn thân cô yếu ớt, chỉ dựa vào sức mạnh của người đàn ông.

Coi cảm thấy như mình như vừa uống rượu.

Trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của Trần Tri Ngôn, thuần khiết và u sầu ngay cả mùi thuốc lá lẫn lộn trong đó cũng làm cho người ta mê say.

Cô lần đầu tiên tham lam hương vị trên người một ai đó, muốn tới gần một chút, lại gần một chút, không cách nào tự kiềm chế.

Im lặng hồi lâu, đèn cảm ứng trong phòng khách đột nhiên tắt, chỉ còn lại ánh sáng xiên xẹo trong phòng tắm. Trong ánh sáng mờ ảo, cô gái nhỏ mềm mại nằm trong lòng nam nhân, hai cái bóng một cao một thấp chồng lên nhau, nhìn mơ hồ mà quyến rũ.

Thật lâu sau, Trần Tri Ngôn chậm rãi thở ra, đưa tay xoa mái tóc của cô gái, cúi đầu kề sát vào tai cô thấp giọng hỏi: "Đừng sợ, chờ tôi mười phút, được không?".

Giang Luyến căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, theo bản năng gật đầu. Lúc này, cho dù anh muốn mạng của cô, cô cũng sẽ chắp tay dâng lên.

Trần Tri Ngôn ôm vai, đẩy người vào phòng vệ sinh, xoay người cầm chìa khóa xe ra cửa.

Anh đi rồi, Giang Luyến ngơ ngác ngồi trên bồn cầu.

Cô có chút lý trí trở lại, nghĩ đến tình huống xấu hổ vừa rồi, cô vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết ngay tại chỗ.

Mặt ném đến nhà bà ngoại rồi......