Chương 4.3

Giọng nam nhân trong bóng tối mang theo chút khàn khàn.

Giang Luyến miệng khô lưỡi khô, vội nói: "Được rồi".

Trần Tri Ngôn buông tay ra, cô vội vàng thu chân lại, đỡ cánh tay anh từ từ đứng dậy.

Mới vừa đứng thẳng, giữa hai chân trào ra nhiệt lưu làm động tác của cô cứng đờ.

Trần Tri Ngôn nhận thấy ngón tay mềm mại trên cánh tay trong nháy mắt siết chặt, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?".

Giang Luyến vừa mới khóc xong, não bị thiếu máu và oxy, phản ứng chậm nửa nhịp, cúi đầu nhìn giữa hai chân trước mặt Trần Tri Ngôn.

Trần Tri Ngôn theo bản năng nhìn theo động tác của cô.

Cái này vốn không có gì, trong phòng rất tối, một tia ánh trăng cũng không có, cơ bản thấy không rõ bất cứ thứ gì.

Nhưng thật trùng hợp như vậy, ánh đèn vào giờ phút này không hề báo trước sáng lên.

Đôi mắt đen kịt của người đàn ông trong nháy mắt co rút lại.

Cô gái nhỏ chân trần xinh đẹp đứng ở trước mắt, toàn thân trên dưới ngoại trừ áo sơ mi trắng của hắn, không còn một vật nào.

Áo sơ mi bằng phẳng ngày thường, mặc ở trên người cô vô rộng, cúc áo không cài chỉnh tề, tản ra hai cái, bởi vì động tác vừa rồi, cổ áo lỏng lẻo mở lung tung, từ trên xuống dưới nhìn qua, một bóng ma lõm xuống hết sức mê người, vạt áo gần như không che được đôi chân, đôi chân thon dài thẳng tắp nhô ra, xương đều đặn và những đường nét mịn màng.

Toàn thân cô gái trắng nõn, ngoại trừ phần chân có màu đỏ tươi đặc biệt bắt mắt.

Giữa tối và sáng đan xen, đỏ và trắng đối lập rõ ràng.

Như thể một vết nứt đã bị xé toạc trong sự tỉnh táo của anh

Trong phút chốc, Trần Tri Ngôn hoảng hốt, không thể dời tầm mắt.

Anh lần đầu tiên nghe thấy tiếng tim đập của mình, dồn dập mà chật vật.

-

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dày đặc, hơi nước dày đặc. Không khí trong phòng dường như đều bị thấm ướt, dính dính dính, khiến người ta hít thở đều có chút không thoải mái.

Trong phòng xấu hổ, dưới ánh đèn trắng lạnh không chỗ nào che giấu.

Giang Luyến đã không thể suy nghĩ.

Xấu hổ, xấu hổ và một số bất bình khó tả tràn ngập trong cô như cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, cảm xúc run rẩy của cô lại mất kiểm soát, cơ thể phản ứng theo bản năng.

Chớp chớp đôi mắt to, nước mắt từng giọt rơi xuống má như những hạt cườm vỡ.

Vừa rồi nghe thấy tiếng khóc của cô, Trần Tri Ngôn đã không biết phải làm sao, bây giờ cộng với ảnh hưởng của cảnh tượng này, nhịp tim vốn đã mất kiểm soát của anh càng trở nên hỗn loạn.

Nhưng nhịp tim đập càng loạn, trên mặt người đàn ông lại càng bình tĩnh.