Ninh Phong Loan không biết tại sao, mà Minh Duệ nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Ninh Phong Loan thì hận không thể duỗi tay kéo mảnh vải bao trùm trên người của đối phương ra, ném sang một bên, sau đó ôm đối phương đến trên giường đè ở dưới người……
Nghĩ như vậy, trong mắt Minh Duệ hiện lên vẻ được ăn cả ngã về không.
Việc đã đến nước này, nếu trước đó nước ấm nấu ếch xanh không được, vậy thì cứ giải quyết dứt khoát đi!
Thế là nháy mắt tiếp theo, Ninh Phong Loan liền cảm thấy được đối phương dựa vào càng gần, y có chút hoảng loạn hỏi, “Ngươi đang làm cái gì thế hả?”
Mà cuối cùng y cũng nhịn không được nâng bàn tay lên đặt ở ngực trước Minh Duệ.
Nhưng Ninh Phong Loan kịp thời nhớ lại đối phương là tiểu sư muội, chính mình không thể đυ.ng ngực, cho nên sau khi đυ.ng một cái, y liền vội vàng giấu đầu lòi đuôi mà giấu tay ra phía sau.
Điều này dẫn tới y càng thêm không thể phản kháng, cuối cùng cũng bị Minh Duệ ôm ở trong lòng ngực.
Tư thế của hai người quá thân mật mập mờ, Ninh Phong Loan biết không thể như vậy, nhưng hơi thở của y lại hết sức không ổn định, thậm chí hô hấp cũng nóng lên, cùng quấn quít lấy nhau với Minh Duệ khiến cho y không cách nào tránh né.
Ngón tay vẫn không tự chủ được cọ xát sau lưng, trong đầu không thể kiềm được nhớ đến xúc cảm vừa rồi.
Ngực của tiểu sư muội…… rất cứng nhỉ.
Lúc này Ninh Phong Loan lại nhớ tới, cho dù là nữ tử thì cũng sẽ có ngực phẳng, cho nên Minh Duệ chưa chắc là quấn lại, nhưng…… nhưng cũng cứng quá nhỉ?
Không! Không thể suy nghĩ lung tung nữa!
Ninh Phong Loan nỗ lực thu hồi suy nghĩ của mình, còn phải nghĩ nên thoát khỏi tư thế hiện tại thế nào đây.
Bản thân mình là một nam nhân bị tiểu sư muội ôm ở trong lòng ngực, cái này cũng quá xấu hổ rồi!
Nhưng không đợi y nghĩ ra cách thì đã nghe Minh Duệ mở miệng, “Sư tỷ, tuy rằng ngươi không chịu nói nguyên nhân giấu giếm với ta, nhưng cũng thẳng thắn thân phận với ta, ta cũng có một việc muốn nói với sư tỷ.”
Ninh Phong Loan liếʍ liếʍ môi của mình, “Có chuyện gì, ngươi buông ta ra trước rồi nói.”
Sở dĩ bảo Minh Duệ buông ra là bởi vì tuy rằng biết không nên, nhưng y lại lưu luyến nhiệt độ trên người Minh Duệ, bởi vậy mà hoàn toàn không thể thoát khỏi cái ôm của đối phương, chỉ muốn ôm nhau với đối phương như thế này.
Nhưng Minh Duệ cũng không chịu buông tay, ánh mắt của hắn dừng ở trên môi ướŧ áŧ của Ninh Phong Loan, hận không thể lập tức hôn lên rồi ăn luôn đối phương vào bụng, chỉ là hắn lại nhịn, chỉ dùng một bàn tay vòng ra phía sau Ninh Phong Loan, bắt lấy tay của đối phương.
Ninh Phong Loan bị hắn nắm lấy tay thì giật mình, hoảng hốt nghĩ tuy rằng tay của tiểu sư muội vẫn luôn không tính là mềm mại, nhưng từ khi nào đã trở nên lớn như vậy? Bàn tay này gần như có thể bao lấy tay của y rồi.
Hơn nữa lòng bàn tay của tiểu sư muội nóng quá, nóng đến mức làm y nhớ lại cảm giác vừa mới bị đối phương đυ.ng vào.
Nghĩ đến xúc cảm khi đó, Ninh Phong Loan lại bắt đầu run rẩy.
Nhưng lúc này y lại nhìn thấy Minh Duệ nắm lấy tay của mình đặt lên ngực của đối phương.
Ninh Phong Loan tức khắc kinh hoảng thất thố, “Không không không, không được!”
Y cũng không phải sư tỷ chân chính, sao có thể sờ ngực của Minh Duệ chứ?
Lúc này Ninh Phong Loan thật sự tưởng muốn vung tay ra khỏi tay của đối phương, nhưng y lại phát hiện sức lực của Minh Duệ còn mạnh hơn cả y, dẫn tới y hoàn toàn không cách nào vung ra được,
Cho nên cuối cùng bàn tay của y vẫn được bao phủ trong ngực của Minh Duệ.
Ninh Phong Loan thả hồn bay lên trời nghĩ, thật là phẳng, thật sự rất cứng……
Đồng thời y còn nghe được giọng nói càng khàn hơn của đối phương, “Thực ra, ta cũng không phải sư muội.”
Tuy rằng Ninh Phong Loan nghe rõ những lời này, nhưng đầu óc của y đã bị động tác và nhiệt độ cơ thể của Minh Duệ làm cho choáng váng, bởi vậy mà sững sờ trong nháy mắt, có chút không hiểu được mà đặt câu hỏi, “Có ý gì?”
Minh Duệ vô cùng có kiên nhẫn giải thích với Ninh Phong Loan, “Chính là, thực ra ta là sư đệ của sư tỷ mới đúng.”
Ninh Phong Loan:……
Sau khi y phản ứng lại thì nhìn về phía Minh Duệ với vẻ mặt không thể tin, bàn tay còn bóp nhẹ ngực của đối phương hai cái.
Sau đó Ninh Phong Loan mơ màng hồ đồ nghĩ, à, bởi vì không phải tiểu sư muội, mà là sư đệ, cho nên bàn tay bao lấy tay mình mới vừa lớn vừa nóng như thế, vậy là dưới bàn tay mình là là cơ ngực, cho nên mới có thể cứng như thế à.
Sư đệ!!!
Trong nháy mắt tiếp theo, Ninh Phong Loan tóc gáy đều muốn dựng đứng, cho nên mới vừa rồi y cho sư đệ nhìn…… ngực của mình?
Hơn nữa hiện tại Minh Duệ còn cảm thấy mình là sư tỷ!!!
Ninh Phong Loan chỉ cảm thấy như bị thiên lôi bổ, đại khái chính là trạng thái hiện giờ của y.
Y lắc đầu lừa mình dối người mở miệng, “Không không không, chuyện này không thể nào!”
Tu chân giới nam tu nữ tu bình đẳng, y cũng không để ý đến chuyện sư muội bỗng nhiên biến thành sư đệ, nhưng chuyện hôm nay quá không hợp thói thường……
Minh Duệ nghe hắn nói như thế, tiếp tục ôn tồn đặt câu hỏi, “Sư tỷ không tin?”
Ninh Phong Loan gật đầu, “Đúng vậy, ta không tin, tiểu sư muội, ngươi đừng nói giỡn với ta như thế.”
Y còn đang cố gắng tìm lý do cho mình, nhất định là tiểu sư muội cho rằng mình là nữ nhân, cho nên mới nói giỡn với mình thôi, mình không thể tiếp tục sờ ngực của đối phương nữa……
Nhưng y mới vừa nghĩ như thế thì lại nghe được Minh Duệ cười khẽ một tiếng, đồng thời thấy được trái cổ của đối phương.
Y y y, trước kia y thật sự không có chú ý tới, Minh Duệ lại là có trái cổ.
Hơn nữa Minh Duệ còn năm tay của y di chuyển xuống phía dưới.
Ninh Phong Loan biết đối phương muốn làm cái gì, nhưng lần này y lại không giãy giụa.
Ninh Phong Loan tự nhận là nam nhân, không thể chạm vào tiểu sư muội, nhưng có thể chạm vào sư đệ —— tuy rằng trong miệng y không thừa nhận Minh Duệ là sư đệ, nhưng trong lòng kỳ thật, kỳ thật……
Y chỉ là còn cần bước xác nhận cuối cùng, sau đó y liền sờ vào một vật to lớn cách lớp vải.
Hơn nữa cho dù cách lớp vải, y cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của thứ kia.
Ninh Phong Loan:……
Y xác nhận rồi, cũng bởi vậy mà càng sững sờ, thậm chí còn nhịn không được dùng tay bóp hai cái.
Tiếp theo y liền nghe được Minh Duệ phát ra một tiếng kêu rên.
Cũng không phải tiếng đau đớn, mà là…… mà là tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, trêu người, mang theo dụ hoặc.
Ninh Phong Loan hoảng sợ, “Ngươi…… ngươi……”
Tại sao lại phát ra âm thanh kỳ quái này chứ?
Chỉ là không đợi Ninh Phong Loan hỏi thì liền cảm giác được Minh Duệ đặt cằm lên vai của y, đồng thời nghe được đối phương mở miệng, “Sư tỷ, tuy rằng ta sờ ngươi, nhưng ngươi cũng sờ ta rồi, thế này mới công bằng, đúng không?”
Ninh Phong Loan quả thực khóc không ra nước mắt.
Đúng cái gì mà đúng, y hoàn toàn không phải là sư tỷ mà!