Chương 7

Nhưng Minh Duệ hô hấp đồng thời phả vào trên cổ của hắn, làm cánh tay Ninh Phong Loan nổi lên một tầng da gà tinh mịn, cũng làm cả người y tê dại không thể mở miệng.

Tiếp theo y lại nghe Minh Duệ nói, “Cho nên sư tỷ, ta thật sự không phải sư muội, mà là sư đệ của ngươi, ngươi đã biết chưa?”

Ninh Phong Loan:……

Cho đến giờ phút này, đầu óc Ninh Phong Loan cuối cùng đã hoàn toàn nổ tung, y thật sự choáng váng, lại lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh.

Hơn nữa, cuối cùng y cũng nghĩ thông suốt tại sao Minh Duệ muốn ôm lấy chính mình như thế, đây không phải là sự thân mật của sư muội đối với đồng môn, đây rõ ràng chính là một người nam nhân đang ôm lấy nữ tử!

Y lại nghĩ đến mới vừa rồi mình còn cởϊ áσ tháo thắt lưng ở trước mặt Minh Duệ …… y cũng là nam nhân, đương nhiên biết nam nhân đều không thể chịu được trêu chọc, mà nửa người trên của mình đúng là không khác gì nữ nhân cả!

Thảo nào thân thể của đối phương lại nóng như thế, cũng cứng như thế.

Nhưng, nhưng ai có thể nghĩ đến chuyện này cơ chứ!

Ninh Phong Loan rất muốn hỏi Minh Duệ một chút, tại sao phải ngụy trang như vậy, còn giả một hơi nhiều năm như thế, làm hại mình hôm nay lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này.

Nhưng không đợi y mở miệng, Minh Duệ liền dăm ba câu giải thích chuyện ma tu thích nam đồng, mình không thể không giả dạng làm nữ hài tử.

Hắn cố tình lược qua sau đó tại sao mình phải tiếp tục ngụy trang, bởi vì Ninh Phong Loan mềm lòng, sẽ nghĩ ra lý do càng hợp lý hơn.

Mà chỉ cần Ninh Phong Loan mềm lòng với hắn, hắn sẽ có thể tiến thêm một bước.

Sau khi Ninh Phong Loan nghe Minh Duệ nói xong, quả nhiên vẻ mặt nhu hòa không ít.

Y nghĩ Minh Duệ mồ côi từ lúc còn niên thiếu, lại rơi vào trong tay ma tu, lòng phòng bị mạnh một ít cũng là bình thường…… Mà Minh Duệ thấy thế thì lập tức mở miệng: “Nhưng hôm nay sư tỷ biểu lộ thân phận với ta, ta thật sự thẹn với sư tỷ, mới nói bí mật của mình cho sư tỷ biết.”

Ninh Phong Loan:……

Thà ngươi đừng nói với ta còn hơn.

Không phải, tại sao ngươi không nói sớm với ta? Nói trước khi ta cởϊ áσ chứ?

Cũng không phải, do mình hoàn toàn chưa cho Minh Duệ cơ hội lên tiếng đã trực tiếp cởi rồi……

A a a a a!

Trong đầu Ninh Phong Loan quét qua một cơn gió lốc, chỉ hận bản thân không thể mất trí nhớ ngay.

Hoặc là lập tức bế quan.

Xuống núi rèn luyện không quay về cũng được.

Dù sao không thể gặp lại Minh Duệ.

Nhưng không đợi y cáo từ thì đã nghe Minh Duệ nhắc lại chuyện xưa, “Ta thấy được thân thể sư tỷ, sư tỷ cũng sờ ta……”

Minh Duệ cố gắng làm cho ánh mắt của mình có vẻ hết sức vô tội, “Sư tỷ phải chịu trách nhiệm với ta, muốn hợp tịch với ta, làm đạo lữ của ta!”

Ninh Phong Loan:……

Chỉ trong nháy mắt tâm tình của Ninh Phong Loan đã phức tạp đến mức không thể miêu tả.

Nếu y là người bình thường, nhất định sẽ vô cùng hân hoan đồng ý, bởi vì y thích con người Minh Duệ, kỳ thật nam hay nữ cũng không sao cả.

Cho dù Minh Duệ chỉ muốn chịu trách nhiệm với mình, nhưng ít nhất mình cũng có cơ hội lâu ngày sinh tình với đối phương.

Nhưng hôm nay y chỉ có thể lắc đầu.

Bởi vì lúc Minh Duệ là nữ tử, hắn không phải nam tử, khi Minh Duệ là nam tử, y không phải nữ tử.

Cho dù như thế nào, y cũng không thể cho một người khác hạnh phúc.

Nghĩ như vậy, ngón tay y bất lực giật giật, sau đó lại nghe được tiếng kêu rên của Minh Duệ.

Ninh Phong Loan:……

Lúc này y mới phát hiện, chính mình vậy mà vẫn còn nắm dươиɠ ѵậŧ của Minh Duệ.

Ninh Phong Loan cuống quít muốn buông tay, nhưng lại bị Minh Duệ gắt gao đè lại.

Mặt Ninh Phong Loan đỏ bừng như quả chín mọng, giọng nói nhũn ra kêu tên của Minh Duệ, thậm chí còn mang theo khẩn cầu, “Minh Duệ…… buông ta ra đi, chúng ta không nên như vậy!”

Minh Duệ nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng lại kiên trì không chịu buông tay, “Sư tỷ không thể chấp nhận ta sao?”

Ninh Phong Loan hít sâu vài hơi mới mở miệng, “Minh Duệ, hôm nay là do ta không đúng, không nên làm ra chuyện như vậy ở trước mặt ngươi, hiện tại ngươi còn nhỏ, cũng có thể hợp tịch với nữ tử, nhưng chờ khi ngươi lớn tuổi hơn một chút, gặp được người mình yêu……”

“Người ta yêu chính là ngươi!” Minh Duệ nghe được lời từ chối của Ninh Phong Loan, lập tức trực tiếp cắt ngang, bắt đầu không quan tâm mà thổ lộ.

Hắn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Ninh Phong Loan, trong lòng lại hoảng thành một mảnh.

Không đúng, mọi chuyện không nên như thế này, Ninh Phong Loan mềm lòng lắm, cộng thêm mình còn cố ý để đối phương sờ mình…… Tuy rằng sư tỷ không thích mình, nhưng có lẽ cũng nên đồng ý ở bên mình.

Tại sao mọi chuyện không theo hướng phát triển như mình nghĩ chứ?

Minh Duệ không rõ, thế là càng thêm kinh hoảng thất thố.

Mà Ninh Phong Loan bị lời nói của Minh Duệ làm cho sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn đều đã quên cử động, khóe mắt lóe lên ánh sáng xinh đẹp.

Minh Duệ thích mình?

Là sự thật sao?

Nhưng tại sao? Mình đáng được yêu sao?

Minh Duệ thấy Ninh Phong Loan không nói lời nào, hắn khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm rồi thổ lộ với người trong lòng lần nữa, “Sư tỷ, người mà ta thích chính là ngươi, ta muốn hợp tịch với ngươi!”

Ninh Phong Loan nghe vậy sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, trong lòng nhất thời vui sướиɠ, cũng nhất thời lại tràn ngập căm ghét đối với bản thân mình.

Sau đó y trả lời câu hỏi trước đó của bản thân, không, mình không đáng được Minh Duệ thích.

Thân thể của mình!

Hơn nữa Minh Duệ thích mình cái gì? Trước đó, không phải y vẫn là nam tử ở trong lòng đối phương sao?

Cho nên…… cho nên cho dù Minh Duệ nói thích y, nhưng…… y cảm thấy đó chỉ là thiếu niên chợt nhìn thấy thân thể nữ tử, dẫn tới ý loạn tình mê trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, nếu đối phương đã biết thân thể dị dạng của y thì nhất định sẽ không thể chấp nhận, thậm chí còn sẽ ghét bỏ.

Thế là y chỉ có thể tiếp tục lắc đầu, “Minh Duệ, ngươi chỉ là……”

Xem sự xúc động của thân thể trở thành động tâm mà thôi.

Nhưng lần này Minh Duệ không có chờ y nói xong thì đã cúi người hôn lên môi y, chặn hết lời chưa nói xong của Ninh Phong Loan ở trong miệng.

Môi của Minh Duệ cũng nóng bỏng, hắn không quan tâm cạy cánh môi Ninh Phong Loan, sau đó bắt đầu tàn sát bừa bãi trong khoang miệng của đối phương ……

Ninh Phong Loan gần như không nhịn được muốn rơi vào trầm mê, thậm chí muốn đáp lại, nhưng y lại nếm được một vị máu tươi.

Y không biết mùi vị này từ đâu tới, nhưng lại làm y chợt bừng tỉnh, lúc sau dồn sức đẩy người ra.

Minh Duệ nỗ lực tranh thủ cho mình, “Sư tỷ, ta thích ngươi, ta không có……”

Bốc đồng.

Nhưng khuôn mặt của Ninh Phong Loan trầm xuống, “Minh Duệ, ngươi biết bản thân đang làm cái gì không?”

Minh Duệ cúi đầu, bỗng nhiên cười tự giễu một tiếng, “Ta biết.”

Cũng biết cho dù là nước ấm nấu ếch xanh, hay là dao sắc chặt đay rối, cho dù Ninh Phong Loan là sư huynh hay sư tỷ thì cũng sẽ không chấp nhận mình.

Bởi vì đối phương không thích mình!

Là do mình cố tình xem nhẹ điểm này, cảm thấy chỉ cần đối phương mềm lòng thì có thể chấp nhận mình.

Cũng do mình ích kỷ, không hề suy xét đến cảm nhận của đối phương, còn cưỡng hôn……

Minh Duệ liếʍ cánh môi của mình.

Nhưng đây là lần đầu tiên của hắn, cũng là một lần duy nhất tiếp xúc thân mật với Ninh Phong Loan, bởi vậy cho dù biết rất có lỗi với đối phương, hắn cũng không hối hận……

Lúc này hắn lại nghe Ninh Phong Loan mở miệng, “Nếu biết, sau này đừng tái phạm nữa.”

Mà sau khi Ninh Phong Loan miễn cưỡng nói xong câu đó, xoay người muốn đi.

Ngón tay của Minh Duệ theo bản năng bắt lấy tay áo của đối phương.

Ninh Phong Loan muốn rút ra, nhưng khi nhìn thấy đầu ngón tay Minh Duệ dùng sức đến trắng bệch, thế là trong lòng dâng lên đau đớn, trên tay cũng không còn sức lực giằng co với đối phương.

Mà Minh Duệ vẫn luôn cúi đầu, hắn không dám để Ninh Phong Loan nhìn vẻ mặt dữ tợn của mình, cũng kiềm chế tâm tư vặn vẹo, kiềm chế một ngụm máu đã dâng đến trong cổ họng, “Sư tỷ, cho ta nói với ngươi mấy câu.”

Cho dù đối phương không thể chấp nhận chính mình, nhưng thiếu niên vẫn muốn để đối phương biết tình yêu của mình…… quãng đời còn lại…hắn không yêu cầu đối phương làm bạn, chỉ hy vọng có thể lưu lại dấu vết trong lòng đối phương, cho dù chỉ là một tia lửa.

Lần này Ninh Phong Loan không từ chối, y nhìn tay áo của mình, ngừng động tác rút ra.

Yết hầu của Minh Duệ lại lăn lộn hai cái, trong lòng dâng lên một tia hy vọng gọi, “Sư tỷ……”

Ninh Phong Loan bỗng nhiên có chút kích động, “Đừng…… đừng gọi ta là sư tỷ!”