Chương 3

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi Diệp Thần nấu ăn xong, hắn lên xe đi đến tập đoàn Địch Hạo.

Hắn dựng chiếc xe điện ở rìa bãi đậu xe của tập đoàn Địch Hạo, vừa khóa xe xong, một chiếc Bentley màu đen từ từ đỗ vào bãi đậu xe ở đối diện.

Diệp Thần ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam một nữ từ trong xe đi ra.

Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp, thoạt nhìn rất phong cách, người phụ nữ ăn mặc rất điệu đà, tuy hơi lòe loẹt nhưng vẫn là một mỹ nhân hiếm thấy.

Nhìn kỹ, hắn liền nhận ra đây là em họ của Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Vy Vy, và vị hôn phu sắp đính hôn của cô ta, Vương Vân Phi, con trai cả của Vương gia.

Diệp Thần không biết Tiêu Vy Vy và Vương Vân Phi đến tập đoàn Địch Hạo làm gì, nhưng để tránh phiền phức, hắn vẫn là nên cách xa một chút.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Vy Vy lập tức nhận ra hắn, cô ta lập tức hét lớn: “Ồ, anh rể!”

Hai tiếng anh rể này nghe qua thì có vẻ thân thương, nhưng nghe xong lời này, Diệp Thần không khỏi cảm thấy đau đầu.

Vì phép lịch sự, hắn chỉ có thể dừng lại, khi hai người họ đến gần, hắn mỉm cười nói: “Vy Vy, sao em lại ở đây?”

Tiêu Vy Vy cười khúc khích: “Em và Vân Phi đến để gặp phó chủ tịch tập đoàn Địch Hạo, Vương Đông Tuyết!”

Nói xong, cô ta nhìn Vương Vân Phi với vẻ ngưỡng mộ rồi nói: “Gia đình Vân Phi trước kia từng có rất nhiều hợp tác với tập đoàn Địch Hạo, trong tương lai, không chỉ có thể có lợi cho Vương gia, mà còn có thể giúp đỡ cho Tiêu gia chúng ta.”

Diệp Thần không biết Vương gia từng hợp tác với tập đoàn Địch Hạo, dù sao Địch Hạo mới là của hắn không lâu, hắn còn chưa kịp hiểu rõ.

Thế nhưng hắn không thể hiện ra, chỉ mỉm cười nói: “Vương thiếu gia khí chất và thực lực phi thường, đúng là tài hoa tuấn tú!”

Vương Vân Phi khinh thường nhìn Diệp Thần, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất công.

Tên hôi hám này hôm qua bị Tiêu lão phu nhân mắng như chó, nhưng hiện tại vẫn có thể tươi cười như bình thường.

Tại sao một mỹ nhân tuyệt vời như Tiêu Sở Nhiên lại kết hôn với kẻ thua cuộc như hắn?

Nếu không phải vì hắn, anh ta nhất định sẽ liều mạng theo đuổi Tiêu Sở Nhiên, cũng không cần phải đính hôn với Tiêu Vy Vy, người thua kém cô về mọi phương diện?

Nghĩ đến đây, Vương Vân Phi trong lòng không vui, cố ý hỏi: “Thế còn anh rể, sao anh lại đến tập đoàn Địch Hạo?”

Diệp Thần thản nhiên nói: “Anh đang tìm việc.”

“Tìm việc?”, anh ta chế nhạo nói, “Người vô dụng như anh mà muốn tìm việc ở tập đoàn Địch Hạo?”

Diệp Thần cau mày: “Chuyện anh tìm việc có liên quan gì đến em?”

Tiêu Vy Vy ban đầu ngăn Diệp Thần lại vốn là muốn chế giễu hắn, nhưng hiện tại thấy Vương Vân Phi bắt đầu trước, cho nên cô ta cũng lập tức chen vào: “Làm sao, Vân Phi có nói sai gì sao?”

“Muốn tìm việc phải có trình độ học vấn, kẻ vô dụng như anh có bằng tốt nghiệp sao?”

“Kẻ phế vật như anh đến cả bảo vệ ở tập đoàn Địch Hạo còn không làm được, chi bằng ra đường nhặt rác, ít nhất còn có thể kiếm được hai ba nghìn một tháng!”

Nói xong, cô ta ném chai nước trong tay xuống chân Diệp Thần, giễu cợt nói: “Được rồi, đừng nói em không nhắc anh, anh cứ nhặt cái chai rỗng này bán lấy tiền đi!”

Vương Vân Phi cười nói: “Anh tuy là rác rưởi, nhưng chúng ta dù gì cũng là họ hàng, tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc anh. Tình cờ tôi với phó chủ tịch tập đoàn Địch Hạo cũng có chút quan hệ, hay là để tôi nói tốt cho anh trước mặt ông ấy, sau đó nhờ ông ấy sắp xếp cho anh dọn dẹp nhà vệ sinh?”

Diệp Thần mỉm cười, lạnh lùng nói: “Tôi tìm việc gì không cần cậu lo, cậu nên lo cho bản thân thì hơn. Tập đoàn Địch Hạo là một tập đoàn lớn, tôi tin họ sẽ không hợp tác với kẻ rác rưởi như cậu.”

Vương Vân Phi đột nhiên tức giận nói: “Anh nói ai là rác rưởi!”

Diệp Thần khinh thường nói: “Nói cậu!”

Nói xong, hắn cũng lười nói chuyện với Vương Vân Phi rồi đi về phía tòa nhà tập đoàn Địch Hạo.

“Đứng lại!”, Vương Vân Phi vội vàng đuổi theo cản Diệp Thần lại ở cửa thang máy.

Anh ta vốn muốn dạy cho Diệp Thần một bài học, ít nhất cũng phải cho hắn hai cái tát, cho hắn biết hậu quả khi chọc phải anh ta.

Nhưng khi nhìn thấy hắn đã đi vào trong tòa nhà Địch Hạo, anh ta lo lắng làm vậy sẽ chọc giận đối tác nên đành phải tạm thời từ bỏ ý định.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tạm thời không tính toán với anh, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”

Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, hắn đi vào thang máy, rồi nói: “Vương Vân Phi, cậu cho rằng cậu rất giỏi sao? Tin tôi đi, cậu sẽ sớm phải trả giá cho sự kiêu ngạo này thôi!”

“Cái…”, Vương Vân Phi bước một bước lao vào thang máy.

Tiêu Vy Vy lập tức kéo anh ta lại, giọng điệu khinh thường nói: “Vân Phi, anh không nên đi chung thang máy với loại rác rưởi này, kẻo bị mùi hôi thối ám vào.”

Vương Vân Phi gật đầu, biết bản thân không nên động thủ ở đây, cho nên lạnh lùng nói: “Lần này tha cho anh, lần sau nhất định tôi sẽ khiến anh đẹp mặt!”



Diệp Thần bấm thang máy đi lên tầng cao nhất, nơi có phòng chủ tịch.

Về phía tập đoàn Địch Hạo, Đường Tư Hải đã sắp xếp xong xuôi cho hắn, người phụ trách giới thiệu cho hắn là một người phụ nữ tên Vương Đông Tuyết.

Vương Đông Tuyết rất nổi tiếng ở Yên Kinh, là nữ nhân viên nổi tiếng nhất ở Yên Kinh, không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã được thăng chức lên làm phó chủ tịch tập đoàn Địch Hạo, là nhân tố không thể thiếu cho sự thành công của tập đoàn Địch Hạo hiện tại.

Hiện tại, tập đoàn Địch Hạo đã được Diệp gia mua lại, chủ tịch tập đoàn khi trước đã từ chức, nhưng Vương Đông Tuyết vẫn ở lại, chuẩn bị giúp đỡ chủ tịch mới.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Thần, Vương Đông Tuyết vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ Diệp thiếu gia mà Đường Tư Hải nói đến lại trẻ trung và lịch lãm như vậy!

Sau đó, cô không dám chậm trễ, lập tức cung kính nói: “Chủ tịch, tôi sẽ dẫn ngài đến văn phòng.”