Chương 1

Căn biệt thự của Tiêu gia được thắp sáng vô cùng rực rỡ.

Tối nay là tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi của lão phu nhân, người đừng đầu Tiêu gia.

Đám cháu trai, cháu gái lần lượt đi lên tặng những món quà đắt đỏ.

“Nghe nói bà rất thích uống trà, trà Pu’er này có giá 500.000 nhân dân tệ, là quà sinh nhật cho bà.”

“Bà nội, cháu nghe nói bà theo đạo Phật, tượng Phật ngọc này được chạm khắc từ Ngọc Bích Hòa Điền, trị giá 700.000 nhân dân tệ…”

Tiêu lão phu nhân nhìn mấy món quà mà bật cười, khiến mọi người cũng vui vẻ.

Lúc này, Diệp Thần, cháu rể của Tiêu lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Bà nội, bà có thể cho cháu mượn một triệu được không, dì Lý ở viện phúc lợi bị tiểu đường, cần tiền để chữa trị…”

Cả Tiêu gia đều sửng sốt.

Ai nấy đều nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt khó tin.

Đứa cháu rể này cũng quá táo bạo rồi đi?

Hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân, hắn không những không chuẩn bị quà tặng, còn dám mở miệng hỏi mượn tiền?

Ba năm trước, khi Tiêu lão gia còn sống, cũng không biết tìm được hắn từ đâu mà nhất quyết muốn gả đứa cháu gái Tiêu Sở Nhiên cho hắn, Diệp Thần lúc ấy không một xu dính túi, bộ dạng không khác gì một tên ăn mày.

Sau khi hai người kết hôn, Tiêu lão gia qua đời, kể từ đó, Tiêu gia đã tìm mọi cách để đuổi hắn đi.

Chỉ là Diệp Thần vẫn luôn cư xử lãnh đạm, bất kể người khác có xúc phạm đến đâu, hắn vẫn không có động thái gì, cho nên đến hiện tại vẫn là cháu rể của Tiêu gia.

Chuyện vay tiền của Tiêu lão phu nhân cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Dì Lý ở viện phúc lợi đã cứu sống hắn bị bệnh tiểu đường, cần ít nhất một triệu để chạy thận và ghép thận, hắn không còn cách nào khác ngoài việc hỏi mượn tiền lão phu nhân.

Hắn cảm thấy hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân, khi lão phu nhân vui vẻ, có lẽ sẽ động lòng nhân hậu mà giúp đỡ.

Không ngờ, giây trước Tiêu lão phu nhân còn cười vui vẻ, hiện tại sắc mặt lập tức trầm xuống.

Bà ném tách trà trên tay xuống đất, giận dữ hét lên: “Nghịch tử, mày đến đây để chúc mừng sinh nhật hay là để vay tiền?”

Vợ của Diệp Thần, Tiêu Sở Nhiên vội vàng đi đến giải thích với bà cụ: “Bà nội, Diệp Thần không hiểu chuyện, bà đừng tức giận.”

Nói xong, cô nhanh tay kéo Diệp Thần sang một bên.

Lúc này, em họ của Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Vy Vy ở một bên cười khẩy nói: “Chị, nhìn xem chị đã lấy phải thứ rác rưởi gì vậy! Vân Phi tuy rằng mới chỉ là vị hôn phu của em, nhưng còn biết tặng bà tượng Ngọc Bích Hòa Điền, còn chồng chị thì sao, không những không mang theo quà, còn mặt dày hỏi mượn tiền bà!”

“Đúng vậy, anh Diệp Thần, chúng ta đều là cháu rể của Tiêu gia, người cháu rể lớn nhất như anh đúng là mất mặt!”, người lên tiếng là vị hôn phu của Tiêu Vy Vy, đồng thời là con trai của một gia tộc lớn ở địa phương, Vương Vân Phi.

Mặc dù Vương Vân Phi sắp kết hôn với Tiêu Vy Vy, nhưng trong suy nghĩ của hắn ta, nhan sắc của Tiêu Vy Vy thực sự thua xa vợ của Diệp Thần, Tiêu Sở Nhiên.

Tiêu Sở Nhiên là mỹ nhân nổi tiếng ở Kim Lăng, nhưng nhìn thấy nữ thần kết hôn với người này thì đúng thật là lãng phí, trong lòng Vương Vân Phi cũng rất không vui.

“Loại rác rưởi như anh ta tốt nhất rời khỏi Tiêu gia chúng ta càng sớm càng tốt!”

“Đúng vậy, Tiêu gia đều bị tên này làm cho mất mặt cả rồi!”

“Tôi nghĩ anh ta mượn tiền chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn phá hỏng tiệc sinh nhật của lão phu nhân!”

Diệp Thần thấy cả nhà Tiêu gia đều đang sỉ vả hắn liền không khỏi siết chặt nắm đấm.

Nếu không phải vì muốn mượn tiền cứu dì Lý, hắn đã sớm quay người rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên, nghĩ đến lời răn dạy của cha từ nhỏ, hắn đã kìm nén sự tủi nhục trong lòng, cắn rang nói với Tiêu lão phu nhân: “Bà nội, cứu một mạng người hơn xây một tòa tháp, mong bà hãy động lòng thương.”

Có người hừ lạnh, bắt đầu chửi bới, “Tên họ Diệp kia, thay vì ở đây cầu xin bà nội, nếu thực sự muốn cứu người thì tự mình tìm cách đi, mày nghĩ mà là ai mà lão phu nhân phải thay mày cứu người?”

Người lên tiếng là anh trai ruột của Tiêu Vy Vy, Tiêu Hải Long.

Hai anh em họ luôn đố kị với Tiêu Sở Nhiên, vì vậy bất cứ khi nào đều sẽ nhân cơ hội chế nhạo Diệp Thần.

Tiêu Sở Nhiên ở một bên có chút xấu hổ nói: “Bà nội, Diệp Thần mất cha năm lên tám, là dì Lý ở viện phúc lợi đã một tay nuôi nấng anh ấy, anh ấy muốn báo đáp ân tình, mong bà giúp anh ấy…”

Tiêu lão phu nhân trầm mặt nói: “Bảo ta giúp nó? Được, trừ khi cháu ly hôn với nó, sau đó kết hôn với thiếu gia của Trương Gia, ta sẽ lập tức đưa nó một triệu!”

Thiếu gia của Trương gia mà lão phu nhân nhắc đến là Trương Văn Hạo, người đang theo đuổi Tiêu Sở Nhiên, gia thế giàu có hơn Tiêu gia rất nhiều, lão phu nhân vẫn luôn muốn liên hôn với nhà bọn họ.

Lúc này, quản gia đột nhiên bước, lớn tiếng nói: “Trương Văn Hạo cho người gửi quà sinh nhật cho Tiêu lão phu nhân! Là một miếng ngọc Phật được chạm khắc bằng ngọc Phỉ Thúy trị giá ba triệu nhân dân tệ!”

Bà Tiêu lập tức vui mừng ra mặt, buột miệng nói: “Mau mang đến đây, cho ta xem!”

Quản gia lập tức đưa ra một tấm bùa ngọc xanh, mọi người có mặt đều kinh ngạc thốt lên.

Miếng ngọc có màu xanh ngọc lục bảo, trong suốt như pha lê, không có một chút tạp chất nào, thoạt nhìn là loại vô cùng đắt đỏ.

Vương Vân Phi, người đã tặng lão phu nhân Ngọc Bích Hòa Điền, khi nhìn thấy miếng ngọc cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trương Văn Hạo, người không liên quan gì đến Tiêu gia, lại rộng lượng như vậy!

Tiêu lão phu nhân vui vẻ nghịch miếng ngọc Phật trong tay, vui vẻ nói: “Ai nha, thằng nhóc Trương gia này thật là chu đáo! Nếu thằng bé là cháu rể của ta, ta nhất định sẽ vui chết mất!”, nói xong, lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Sở Nhiên, “Làm sao? Có muốn xem xét điều kiện của ta không?”

Tiêu Sở Nhiên lắc đầu: “Bà nội, cháu sẽ không ly hôn với Diệp Thần.”

Sắc mặt Tiêu lão phu nhân lập tức trầm xuống, bà tức giận mắng chửi: “Không biết xấu hổ! Mau đuổi thằng nghịch tử này ra khỏi đây! Ta không cho phép nó tham dự bữa tiệc sinh nhật của ta!”

Diệp Thần đã hoàn toàn thất vọng với Tiêu gia.

Giờ phút này hắn cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại, vì vậy liền nói với Tiêu Sở Nhiên: “Sở Nhiên, anh đến bệnh viện thăm dì Lý!”

Tiêu Sở Nhiên vội vàng nói: “Em đi với anh.”

Tiêu lão phu nhân mắng: “Nếu cháu rời đi, sau này cháu sẽ không còn là cháu gái của Tiêu gia nữa!”

Tiêu Sở Nhiên vô cùng sửng sốt, cô không ngờ lão phu nhân lại nói ra lời lẽ cay nghiệt như vậy.

Diệp Thần vội vàng nói: “Em ở lại đi, không cần lo cho anh.”

Nói xong, Tiêu Sở Nhiên còn chưa kịp định thần, hắn đã quay người đi ra ngoài.

Tiêu Hải Long ở phía sau cười nói: “Ai nha, anh rể, anh không phải định ra đường xin ăn đấy chứ? Nếu như vậy thì thể diện của Tiêu gia chúng ta không phải mất hết rồi sao? Ở đây em vẫn còn một đồng, anh mau cầm lấy đi mua bánh bao mà ăn!”

Tiêu Hải Long nói rồi lấy ra một đồng xu ném dưới chân Diệp Thần.

Cả Tiêu gia lập tức bật cười.

Diệp Thần nghiến răng rời khỏi Tiêu gia, đầu cũng không ngoảnh lại.



Sau khi đến bệnh viện, Diệp Thần lập tức đến quầy thanh toán, muốn bàn bạc với bệnh viện để hoãn tiền viện phí thêm hai ngày nữa.

Thế nhưng, khi hỏi y tá, hắn bất ngờ được biết dì Lý đã được đưa đến bệnh viện thành phố tốt nhất ở Kim Lăng để điều trị.

Diệp Thần vô cùng kinh ngạc, hắn vội vàng hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ nghĩ cách!”

Đối phương nói: “Tổng cộng ba triệu nhân dân tệ, đã thanh toán một triệu, còn hai triệu, trong vòng một tuần phải trả.”

“Số tiền này là ai trả?”

Đối phương lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Diệp Thần sửng sốt, anh còn định tìm hiểu chuyện này. Khi quay lại, anh liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, tóc bạc, đứng sau lưng anh khoảng năm mét.

Ánh mắt hai người chạm nhau, người đàn ông cúi đầu chào hắn, nói: “Thiếu gia, mấy năm qua để cậu chịu khổ rồi!”

Diệp Thần cau mày, giống như đã thay đổi hoàn toàn tính tình, lạnh lùng hỏi: “Ông là Đường Tư Hải?”

Đối phương kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu vẫn nhớ tôi!”

Vẻ mặt Diệp Thần lập tức trở nên dữ tợn, hắn lẩm bẩm: “Đương nhiên tôi vẫn nhớ! Tôi đều nhớ rõ mấy người! Là mấy người ép cha mẹ tôi rời khỏi Yên Kinh, khiến hai người họ phải sống chui sống lủi, trong khoảng thời gian đó, cha mẹ tôi đột ngột qua đời, tôi trở thành trẻ mồ côi, hiện tại ông còn muốn gì ở tôi?”

Đường Tư Hải vô cùng đau lòng nói: “Thiếu gia, lúc cha cậu qua đời, lão gia cũng rất đau buồn, nhiều năm qua ngài ấy vẫn luôn tìm kiếm cậu, hiện tại tìm được rồi, cậu mau cùng tôi quay về gặp ngài ấy đi!”

Diệp Thần lạnh lùng nói: “Ông đi đi, cả đời này tôi cũng sẽ không gặp ông ta!”

Đường Tư Hải nói: “Thiếu gia, cậu vẫn trách lão gia sao?”

“Đương nhiên...”, Diệp Thần nói từng chữ một, “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!”

Đường Tư Hải nói: “Cái đó…lão gia biết cậu ở chỗ này đã chịu thiệt nên đã bồi thường cho cậu, nếu cậu vẫn không chịu quay về, lão gia sẽ mua lại doanh nghiệp lớn nhất Kim Lăng rồi đưa cho cậu, còn tấm thẻ này cho cậu, mật khẩu là sinh nhật cậu.”

Nói rồi, Đường Tư Hải đưa ra một tấm thẻ vàng đen của Ngân hàng Thành Phố.

“Thiếu gia, trong nước chỉ có năm người sở hữu thẻ ngân hàng này.”

Diệp Thần lắc đầu nói: “Cầm lấy đi, tôi không nhận.”

Đường Tư Hải lại nói: “Thiếu gia, vị cứu tinh kia của cậu cần 2 triệu tiền viện phí. Nếu không, tính mạng bà ấy sẽ gặp nguy hiểm…”

Diệp Thần cau mày: “Ông đe dọa tôi?”

Đường Tư Hải vội vàng nói: “Tôi không dám! Nếu cậu nhận tấm thẻ này, sẽ không cần phải lo lắng về số tiền viện phí kia nữa.”

Diệp Thần hỏi: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”

“Lão gia nói, tấm thẻ này chỉ là tiền tiêu vặt cho cậu, không nhiều, tổng cộng 10 tỷ!”