Quân Lâm đi tới trên đường lớn, trong đầu liền hồi tưởng lại đường để hồi cung, đã thấy một vị cô nươngche mặt bước ra từ một tiệm ngọc khí, bên người còn mang theo một tiểu nha hoàn.
Nàng nhìn vị cô nương kia, hai tầm mắt của hai người trên không trung lại gặp nhau, chỉ thấy trong ánh mắt củacô nương kia hiện lên tia kinh ngạc. Mà Quân Lâm lại thấy ánh mắt của nàng thật sự quen thuộc, nhưng lại lại nhớ không nổi là đã gặp nàng ở đâu rồi
Cô nương kia nhìn Quân Lâm một hồi liền xoay người muốn rời đi, tiểu nha hoàn trừng mắt nhìn Quân Lâm, xem ra là đem Quân Lâm trở thành đăng đồ tử rồi.
“Cô nương, cô nương chờ một chút.” Quân Lâm chạy tớitrước mặt của cô nương kia, ngăn nàng lại nói.
“Thật to gan, sao ngươi dám đến chắn đường tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha hoàn mắng.
“Tiểu Như, không được vô lễ!” Cô nương kia phất tay ngăn trở.
“Xin hỏi, công tử có chuyện gì?” Cô nương kia dịu dàng nói.
“Chúng ta là hình như đã gặp mặt, ta đối với cô nương có một loại rất cảm giác quen thuộc, thứ cho tại hạ mạo muội.” Quân Lâm lời vừa ra khỏi miệng tựu cảm giác mình có chút thất lễ, thế nhưng nàng không muốn để cho cô nương kia cứ như thế mà rời khỏi.
“Công tử nói đùa, tiểu nữ chưa từng thấy qua công tử.” Cô nương kia rũ mắt xuống nói.
“Nga, đó là ta không phải, xin cô nương thứ lỗi!” Quân Lâm xoa xoa đầu của mình, có chút ngượng ngùng nói.
Cô nương kia nhìn thấy Quân Lâm như vậy thật thà động tác không tự chủ được mà cong lên khóe môi. Nhưng thật ra Tiểu Như ở bên cạnh lại mở miệng mắng.
“Sau này, nếu như chưa biết rõ ràng thì đừng làm loạn chặn đừng người khác!”
“Tiểu Như!” Cô nương kia có chút tức giận, liền trách mắng Tiểu Như như vậy gây sự.
“Tiểu thư, vốn chính là lỗi của hắn mà.” Tiểu Như ủy khuất nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, là lỗi của tại hạ, tại hạ thiếu cô nương một lời xin lỗi.” Quân Lâm thấy nàng tức giận liền xấu hổ vì Tiểu Như mà xin lỗi.
Bộ dạng thật đau khổ, khiến cho cô nương kia và Tiểu Như bật cười.
“Ha ha,. . . tại hạ cáo từ.” Quân Lâm lưu luyến cáo biệt.
“Công tử. . . Tiểu nữ vừa nhìn thấy ngươi ở trên đường hỏi đường, chẳng biết công tử là muốn đi nơi nào?”
Tiểu thư kia có chút ngượng ngùng hỏi, nhưng khi nhìn bộ dạng của Quân Lâm hình như là lạc đường.
“Ah, không dám dối gạt tiểu thư, tại hạ tìm không được đường về nhà.” Quân Lâm nói xong, hoàn toàn là bất đắc dĩ thở dài.
“Sao lại có người đãng trí như ngươi vậy? Liên ngay cả nhà của mình đều không tìm được?” Tiểu Như ở một bên nhìn Quân Lâm có chút hả hê.
“Tiểu Như!” Tiểu thư kia rầy Tiểu Như một tiếng, nhân tiện nói, “Công tử cứ đi thẳng phía Tây, có thể tìm được đường về nhà.”
Quân Lâm nghĩ cũng kỳ quái, liền nhìn tiểu thư kia liếc mắt, chỉ thấy tiểu thư kia nghiêng đầu, chỉ biết phải nói cám ơn.
“Đa tạ cô nương chỉ điểm.” Trong ngực cũng là một trận nghi hoặc,
nàng sao lại có thể biết nhà của ta ở nơi nào a? Lẽ nào nàng biết ta là. . . ?“Tiểu Như, chúng ta trở về đi.”
Tiểu thư kia thúc giục Tiểu Như, rồi hướng Quân Lâm nói, “Công tử, cáo từ.” Sau đó liền mạc danh kỳ diệu cùng Tiểu Như rời đi.
Quân Lâm nhìn bóng lưng của nàng đến ngây ngô, chỉ cảm thấy nàng chính là người mình quen biết. Chắc chắn mình đã gặp qua nàng rồi.
Trên đường, Quân Lâm càng không ngừng nghĩ đến ánh mắt của nàng đột nhiên gương mặt nổi lên giống như đã thông suốt.
Là nàng! Ngày ấy, nàng và thái tử cùng nhau ngắm hoa. Suy nghĩ một chút, nàng liền nở nụ cười,
như vậy coi như là hữu duyên đi. Xem ra lần xuất cung này thu hoạch được không ít nha!