Chương 33: Hoa mẫu đơn Lạc Dương

“Vũ Yên, ngươi có biết ở Lạc Dương nổi danh nhất chính là cái gì không?” Quân Lâm hỏi.

“Nghe nói là vườn hoa Mẫu Đơn Lạc Dương, bây giờ đang là mùa xuân, Mẫu Đơn không biết có nở hay không.” Vũ Yên cười nói.

“Ân, vậy chúng ta liền đi vườn hoa Mẫu Đơn xem một chút đi.” Quân Lâm nói.

“Tử Đình, ngươi đi hỏi đường đi.”

“Ngươi. . .” Nhan Tử Đình suýt chút nữa nổi nóng.

Chính mình thời điểm nào lại biến thành người hầu, nhưng nhìn Vũ Yên một mặt chờ mong liền bất đắc dĩ hạ mình đi hỏi đường.

Quân Lâm vui vẻ cười, Vũ Yên nhẹ nhàng nhéo một cái nàng tay nói.

“Ngươi đừng bắt nạt Nhan công tử.”

“Ai bảo hắn cứ muốn quấy rối chúng ta.” Quân Lâm oán giận nói.

Vũ Yên mặt đỏ lên liền cúi đầu. Quân Lâm vốn là muốn trêu chọc nàng, nhưng lại cảm thấy trong đám người một đạo ánh mắt lạnh lẽo hướng về nàng. Nàng nhìn chung quanh đều không có xuất hiện cái gì đặc biệt. Trong lòng một trận cảm giác lạnh lẽo, sẽ không phải là. . .

“Vũ Yên, vườn hoa Mẫu Đơn ở trước mặt thôi.” Nhan Tử Đình không biết ở thời điểm nào đã hỏi đường.

“Vậy thì đi thôi.” Quân Lâm không chút khách khí kéo tay Vũ Yên đi về phía trước.

Nhan Tử Đìnhtức giận đến muốn đem nàng chém thành trăm mảnh, bằng cái gì lại muốn chính mình đi hỏi đường, nàng có thể hưởng thụ được mỹ nhân làm bạn đây chứ?

———————————————————————————-

Trong vườnMẫu Đơn

Bởi vì Mẫu Đơn là đầu hạ nở rộ, cho nên hiện tại vào mùa xuân chỉ có nụ hoa thôi.

“Xem ra là ra đến sớm rồi.” Quân Lâm cười nói.

Vũ Yên có chút thất vọng……

Quân Lâm ngâm một bài thơ nói.

“Quân Lâm ngâm thơ thật hay.” Vũ Yên khen, trong lòng mất mát vừa rồi cũng tan biến.

“Đâu có đâu có, đây cũng chỉ làmượn văn của người khác thôi mà.” Quân Lâm đỏ mặt.

“Quân công tử cũng quá khiêm tốn rồi.” Nhan Tử Đình cười lạnh nói.

Trong lòng thầm mắng người này được tiện nghi còn ra vẻ.

Quân Lâm lúng túng cười cười. Vũ Yên lôi kéo Quân Lâm hướng nàng nở một nụ cười xinh đẹp, làm Quân Lâm nhất thời nhìn lúng túng, nhìn chằm chằm nàng.

“Vũ Yên, ngươi so với hoa Mẫu Đơn đẹp hơn nhiều.” Còn chưa suy nghĩ gì liền nói lên câu này.

Vũ Yên cùng Nhan Tử Đình nhìn nàng cái bộ dạng nàng ngây ngốc ra thế đều nhịn không được cười lên.

Liền như vậy ba người ở trong vườn Mẫu Đơn nói chuyện nháo nháo một chút, Quân Lâm nói ra không ít chuyện cười. Dù sao, nàng không phải cổ nhân, sao học được như cổ nhân văn nhã chứ.

Lấy thơ nhân gia đã đủ mất mặt lắm rồi. Tuy da mặt không đủ dày nhưng lại có thể luyện tập nha. Mà Quân Lâm rất có tiềm lực, bản thân nàng thật sự sâu sắc tin tưởng điều này.

“Vũ Yên, ngươi nếu thích có thể mua một ít Mẫu Đơn trở về để trồng nha.” Quân Lâm nhìn Vũ Yên nói.

“Không cần, nếu không ngươi lần sau lại dẫn ta tới xem được không.” Vũ Yên mỉm cười nói.

“Nga~, như vậy cũng tốt.” Quân Lâm nói.

Nhan Tử Đình đứng ở phía sau các nàng ánh mắt thâm trầm.

“Vũ Yên, chúng ta ba ngày sau đến Vũ Di Sơn có được hay không?” Quân Lâm nói.

“Được nha.” Vũ Yên nói.

“Ta cũng đi.” Nhan Tử Đình nói.

“Ngươi không phải nói muốn tới đây bàn chuyện làm ăn sao?” Quân Lâm hiện tại bắt đầu chán ghét hắn.

Hắn cứ luôn quấn quít lấy các nàng, nàng muốn cùng Vũ Yên thân mật một hồi cũng không được.

“Ba ngày sau, chuyện làm ăn ta đã sớm đàm luận được rồi.” Nhan Tử Đình cười nói.

Bản thân hắn biết rõ…Nhan Tử Đình da mặt tuyệt đối so với Quân Lâm dày hơn! Mà còn phải nói là rất dày nữa.

“Ngươi có thể tự đi không phải sao.” Quân Lâm cả giận nói.

“Quân Lâm.” Vũ Yên thấy Quân Lâm nóng giận có chút sốt ruột nhân tiện nói.

“Nhan công tử, ngươi có thể hay không. . .” Vũ Yên nói không được, dù sao nàng luôn cảm thấy thiếu nợ Nhan Tử Đình rất nhiều.

Trải qua mấy ngày nay, nàng sao lại không nhìn ra Nhan Tử Đình có tình cảm của nàng. Chỉ là nàng đã có Quân Lâm, cho dù Nhan Tử Đình là người tốt có thể phó thác cả đời, vậy cũng không liên quan đến nàng.

“Ta biết, ta tự đi là được chứ gì.” Nhan Tử Đình không muốn làm khó Vũ Yên.

Quân Lâm nhìn Vũ Yên dáng vẻ khổ sở cũng biết mình ghen mà phát hỏa, nhân tiện nói. “Thôi quên đi, chúng ta cùng đi. Chỉ cần ngươi không luôn cứ quấy rối ta cùng Vũ Yên là tốt rồi.

Nhan Tử Đình không nói gì, Vũ Yên cũng trầm mặc, Quân Lâm không thể làm gì khác hơn là lôi kéo tay Vũ Yên. Trong lòng phiền muộn, ngày hôm nay tâm tình tốt đẹp liền bị chính mình phá hỏng.

Trở lại nhà trọ, Quân Lâm buồn bực nằm ở trên giường, cảm thấy cả người uể oải. Một Vũ Yên đã để cho mình mệt đến như vậy, sau này nếu như nhiều hơn nữa. Nếu huyên cùng Y Tình theo đuổi, vậy còn không mệt chết sao.