Chương 32: Ở trọ

Một ngày sau, Quân Lâm ba người đi tới thành Lạc Dương, nhìn ngã tư đường phồn không khỏi cảm thán. Quân Lâm nói quả nhiên danh bất hư truyền. . .

“Vũ Yên, Tử Đình, chúng ta trước tiên đi tìm nhà trọ đem hành lý để xuống đi.”

“Ân.” Hai người đồng ý.

Quân Lâm đỡ Vũ Yên vào trong thành tìm nhà trọ, xuất hiện một cái quán trọ nhỏ bên trong người đều mang theo bội kiếm. Nghĩ thầm bọn họ có thể chính là người trên giang hồ.

“Vũ Yên chúng ta đi bên kia đi.” Quân Lâm nói.

“Không được, cái nhà trọ kia vừa nhìn liền biết đều lànhân sĩ giang hồ, vạn nhất phát sinh tranh đấu cái gì. Vũ Yên cô nương không phải gặp nguy hiểm sao.” Nhan Tử Đình nói.

Quân Lâm âm thầm lau mồ hôi, chính mình chỉ lo hưng phấn, dĩ nhiên đã quên lo lắng đến an toàn của Vũ Yên.

“Tử Đình nói đúng lắm.” Quân Lâm xấu hổ nói.

“Không sao, Quân Lâm, ta có thể phối hợp chính mình, Nhan công tử không cần phải lo lắng. Vũ Yên vẫn còn có chút công phu phòng thân.” Vũ Yên không muốn Quân Lâm thất vọng cho nên nhân tiện nói.

“Nhưng là. . .”

Quân Lâm còn chưa nói hết, Vũ Yên liền trực tiếp hướng nhà trọ kia đi tới. Nhan Tử Đình trừng mắt nhìn Quân Lâm một chút, sau đó đi theo phía sau Vũ Yên.

“Aizzza. . .” Quân Lâm thở dài, cũng theo sau.

“Chưởng quỹ, chúng ta muốn ba gian phòng hảo hạng.” Vũ Yên nói.

“Xin lỗi, khách quan, chúng ta nơi này chỉ có hai gian phòng hảo hạng. Còn lại đều đã kín cả rồi.” Chưởng quỹ nói.

“Vậy không thể làm gì khác hơn là oan ức Quân Lâm cùng Nhan công tử cùng một gian nha.” Vũ Yên cười nói.

“Điều này sao có thể, Vũ Yên ta cùng ngươi một gian.” Quân Lâm kêu lên.

Trong khách sạn người nghe được tiếng của Quân Lâm đều dồn dập nhìn lại, làm Vũ Yên đỏ cả mặt.

“Hừ!” Nhan Tử Đình trào phúng nói.

“Quân công tử có thể đừng quá đáng như thế chứ.” Quân Lâm nhất thời phát hiện lời của mình lôi kéo người ta hiểu lầm.

Nhưng là chính mình cũng là một người nữ tử, sao vậy có thể cùng một người đàn ông ở chung phòng đây?

“Quân Lâm. . . Ngươi. . .” Vũ Yên không nỡ lòng bỏ trách cứ Quân Lâm.

“Không nên hiểu lầm, Vũ Yên, ta sợ một mình ngươi không ai bảo vệ.” Quân Lâm vội vã tìm cái cớ để biện minh.

“Không cần, chúng ta ở cách vách sẽ không có cái sự gì.” Vũ Yên chợt nói, trong lòng có chút mừng rỡ Quân Lâm thân thiết.

“Cứ như vậy đi, Tiểu nhị ca, xin mời dẫn đường.” Nhan Tử Đình nói.

Quân Lâm đi theo phía sau một mặt bất đắc dĩ. Vũ Yên nhìn thấy Quân Lâm dáng dấp như vậy hé miệng nở nụ cười.

“Tiểu nhị ca, cái kia là gì thế?” Quân Lâm nhìn thấy một đống nhà lớn đứng sừng sững ở trung tâm hậu viện của nhà trọ, xem ra rất khí thế.

“Nga, đó là nơi giang hồ thảo luận sự tình địa phương, đây chỉ là một phân điểm của Truy Tinh Lâu .” Tiểu nhị ca cười nói.

“Sao, nơi đây còn có nhưng phân điểm khác?” Quân Lâm khó mà tin nổi, cái này cũng có phần điếm nha?

“Đúng đấy, nơi này là phân điểm Lạc Dương, còn có những nơi khác.” Tiểu nhị ca giải thích.

“Thì ra là như vậy.” Quân Lâm gật gù.

“Quân Lâm, Nhan công tử chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một lúc lại đi nữa được không?” Vũ Yên hỏi.

“Ân, như thế cũng tốt.” Nhan Tử Đình nói.

Quân Lâm tất nhiên là đồng ý không cần phải hỏi.

Quân Lâm thừa dịp thời gian nghỉ ngơi tiến vào Truy Tinh Lâu, chỉ thấy người nơi này đều có bội kiếm hoặc là bên người vũ khí. So sánh lẫn nhau mà nói, sự xuất hiện của chính mình đúng là có chút đột ngột, hai tay trống trơn đầy chất thư sinh.

Nàng tìm chỗ ngồi ở góc để ngồi xuống, nghesự tình phát sinh trên giang hồ. Nàng kỳ thực không một chút nào biết cái gì môn phái, có điều nàng biết Thiên Âm cung.

“Nghe nói không a? Thiếu cung chủ Thiên Âm cung Lạc Y Tình dĩ nhiên cũng chuẩn bị tham gia tranh cử minh chủ võ lâm?”

“Ai nha, nhân gia có thực lực mà!”

“Nhưng là một nữ nhân. . .”

“Ngươi cẩn thận một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

“Hiện tại các môn phái đều dồn dập chạy tới Vũ Di Sơn tham gia đại hội võ lâm.”

“Ngươi không đi sao.”

“Đi chứ, có điều cũng chỉ đến xem thôi.”

. . .

Quân Lâm vừa nghe thấy đại hội võ lâm trong lòng liền hiếu kỳ muốn chết, lại nghe nói Y Tình cũng muốn đi, trong lòng liền càng muốn đi Vũ Di Sơn.

Trở về bên trong phòng, nhưng nhìn thấy Vũ Yên sốt ruột hướng về nàng đi tới, nói.

“Quân Lâm, ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi ra bên ngoài uống chén trà, sao vậy?” Quân Lâm nói.

“Chúng ta có thể đi ra ngoài.” Vũ Yên nói.

“Ân, đi xem xem phong cảnh Lạc Dương.” Quân Lâm cười nói tán thành.

“Nhan công tử, ngươi. . .” Vũ Yên cùng Quân Lâm đi tới cửa đã thấy Nhan Tử Đình chờ ở bên ngoài.

“Tử Đình, ngươi không phải đến bàn chuyện làm ăn sao?” Quân Lâm hỏi.

“Chuyện làm ăn là phải bàn, nhưng không phải hiện tại. Hiện tại ta nghĩ muốn cùng các ngươi đi nhìn Lạc Dương một chút, có thể không?” Nhan Tử Đình cười nói.

“Có thể, đương nhiên có thể.” Quân Lâm nói….

Xem ra phải cẩn thận cái tên này một chút, làm gì theo đuổi nhanh như vậy chứ . Aizzza, đúng là mệt thật! Phiền chết đi được.

Nàng dẫn Vũ Yên đi ở phía trước, Nhan Tử Đình thì lại không thèm để ý đi theo phía sau hai người.