Chương 30: Bàng hoàng

Quân Lâm từ Duyệt Tân Lâu đi ra, trong lòng vô hạn do dự, thật sự phải lựa chọn sao? Cuối cùng cười khổ một hồi, cuối cùng người có quyền lựa chọn cũng không phải là chính mình.

Nàng phụng mệnh đi thỉnh An Bình Vương tiến cung gặp vua, hiện tại nên đi rồi. Không biết là ảo giác hay sao, nàng luôn cảm thấy có một đôi mắt ở đâu đó nhìn mình chằm chằm. Lẽ nào người mặc áo đen kia phải quay về tóm nàng, nhất thời tăng nhanh bước tiến.

“Hoàng thúc, phụ hoàng để cho ta tới thỉnh ngươi tiến cung.” Quân Lâm cười nói.

“Ân, hiện tại liền muốn đi sao?” An Bình Vương nói.

“Dạ, cỗ kiệu đã chuẩn bị kỹ càng.” Quân Lâm nói.

An Bình Vương thư thái uống một hớp trà nói “Đi thôi.

——————————————————————————-

Lúc này trong điện Thái Hòa…

“Lâm ái khanh, thái tử mất, Huyên nhi e sợ bị bỏ lỡ một đời a.” Hoàng thượng bi thương nói.

“Hoàng thượng, đây là mệnh của Huyên nhi.” Lâm Thượng Thư nói.

“Nếu Huyên nguyện vì thái tử mà thủ tiết.” Nếu Huyên nói, nàng vốn định sống những tháng ngày yên ổn, hiện tạicơ hội đến rồi nhất định phải nắm.

“Không được, trẫm sao có thể cho ngươi cô độc một đời đây. Lại nói Ngọc Nhi lúc đó còn không nghênh đón ngươi vào cửa, không tính phu thê chính thức. Trẫm sẽ vì ngươi lại tìm một vị ân huệ lang, làm bồi thường.” Hoàng Đế nói.

Nếu Huyên tựa hồ muốn lại nói điểm cái gì, lại bị Lâm Thượng Thư kéo, Lâm Thượng Thư nói “Tạ hoàng thượng long ân.”

“Hoàng thượng, An Bình Vương cùng Cửu hoàng tử đã ở ngoài điện Thái Hòa chờ đợi.” Lý công công nói.

“Truyền.” Hoàng Đế nói.

“Nhi thầnkhấu kiến phụ hoàng .”

” Thầnkhấu kiếnhoàng thượng”

Hai người cùng quỳ xuống đất đồng thanh nói.

“Bình thân đi.” Hoàng Đế nói.

Hai người ngẩng đầu lên nhìn thấy Nếu Huyên, một mừng rỡ, một kinh diễm.

Quân Lâm nhìn Nếu Huyên mỉm cười, mà An Bình Vương thì lại rất mau hoàn hồn trở lại, dù sao cũng không phải trẻ tuổi cho nên không còn nóng tính như tiểu tử nữa.

“Hoàng đệ, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, ngươi liền ở kinh thành ở thêm mấy ngày đi?” Hoàng Đế nói.

“Thần tuân mệnh.” An Bình Vương nói.

Hoàng Đế nhìn về phía Quân Lâm đã thấy Quân Lâm nhìn Nếu Huyên cười khúc khích, nhân tiện nói.

“Lân nhi, bình thường nếu như có không việc gì thì lên điện nghị chính giúp phụ hoàng xử lý chút chính sự đi.”

“A. . . Dạ” Quân Lâm hoàn hồn.

Ngẫm lại lại không đúng, nói ”Vâng, phụ hoàng.”

Nếu Huyên vốn là tâm tư nhảy loạn nhưng bởi vì một câu nói của Quân Lâm mà bình tĩnh lại, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Quân Lâm vừa thấy Nếu Huyên tránh ánh mắt của chính mình thì trong lòng mất mát. Nàng không hiểu Nếu Huyên, nàng xem ra là một nữ hàithanh thuần, nhưng tâm tư khó có thể dự đoán. Có lẽ là chính mình còn chưa đủ để hiểu rõ nàng đi.

Nằm ở trên giường, Quân Lâm lăn qua lộn lại, lòng Nếu Huyên nàng cũng không xác định được, nhưng có thể khẳng định được trong lòng Vũ Yên.

Thế nhưng nhớ tới phản ứng của Y Tình khi biết chân tướng, tâm liền một trận đau đớn, không biết Y Tình hiện tại ra sao. Nàng là một nữ tử trong nóng ngoài lạnh, vạn sự tùy tâm.

Vì theo đuổi tình yêu của chính mình, nàng có thể ép buộc mình và nàng thành thân, mãi đến tận cuối cùng khi tỉnh ngộ. Có lúc ngẫm lại chính mình cũng thật là rất xấu xa.

Chuyện tương lai ai cũng không thể nào đoán trước được, chỉ có thể nhìn duyên phận, duyên tới duyên đi đã được quyết định từ lâu không phải sao?

Quân Lâm mê mê ngủ, nhưng chưa đắp chăn, ngoài cửa sổ một vệt bóng đen đi vào nhẹ nhàng mà ôn nhu đắp chăn cho nàng. Sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Quân Lâm đang ngủ đột nhiên mở mắt, không nghĩ tới thật sự có người theo dõi chính mình, nhưng cũng không ngờ tới là nàng.

Aizza, ta đến cùng nên làm sao đây?

Quân Lâm chợt cảm thấy chua xót………