Chương 29: Gặp lại Vũ Yên

Sau khi gặp được Nếu Huyên, nhìn thấy nàng không có chuyện gì Quân Lâm nhất thời buông xuống một tảng đá lớn ở trong lòng.

“Tiểu Cúc, tiểu thư nhà ngươi đâu?” Quân Lâm đến Duyệt Tân Lâu không nhìn thấy Vũ Yên, liền hỏi Tiểu Cúc.

“Ôi, Quân công tử còn nhớ tới tiểu thư nhà ta sao? Ta còn nói ngài quý nhân hay quên sự, sớm đã quên tiểu thư của chúng ta rồi chứ?” Tiểu Cúc trào phúng nói.

“Như thế nào ta có thể quên đây? Ta là đi xa mới về.” Quân Lâm trên mặt ứa ra mồ hôi, tiểu cô nương này nói chuyện thực thẳng, đồng thời trong lòng cũng có chút áy náy.

“Mấy ngày trước kinh thành bạo loạn, Vũ Yên có sao hay không. . .” Quân Lâm quan tâm hỏi.

“Hừ, tiểu thư của chúng ta phúc lớn mạng lớn, mới ra đến cửa suýt chút nữa bị thích khách đâm bị thương, may là có Nhan công tử kịp thời cứu giúp.” Tiểu Cúc hừ lạnh nói.

“Cái kia nàng không có bị thương chớ?” Quân Lâm sốt sắng mà hỏi.

“Không có, chỉ là bị kinh hãi một chút.” Tiểu Cúc thấy Quân Lâm sốt ruột vìan nguy của Vũ Yên nên cũng đã nguôi giận.

“Quân Lâm!” Vũ Yên trở về nhìn thấy Quân Lâm đứng trước phòng của chính mình vui vẻ nói.

“Vũ Yên.” Quân Lâm bỏ qua Tiểu Cúc chạy về hướng Vũ Yên, sốt sắng. Trên dưới dò xét xem nàng có bị thương hay không.

“Ngươi có làm sao không?” Vũ Yên thấy ánh mắt Quân Lâm ở trên người nàng qua lại, có chút thẹn thùng.

“Cũng còn tốt ngươi không có chuyện gì cả.” Quân Lâm thấy nàng hoàn hảo mới thở một hơi nói.

Chính mình lúc trước quá sơ ý.

“Hừ!” Chỉ nghe Nhan công tử kia khinh thường hừ một tiếng.

“Vị này chính là?” Quân Lâm lúc này mới hiện bên người Vũ Yên có thêm một gã anh tuấn công tử, nhưng lại luôn cảm thấy hắn khá quen.

“Vị này chính là Nhan Tử Đình công tử.” Vũ Yên cười giới thiệu.

“Vị này chính là lão bản của chúng ta, Quân Lâm.”

“Xin chào.” Quân Lâm đưa tay hướng về Nhan Tử Đình, mỉm cười nói.

“Xin chào.” Nhan Tử Đình ngại có Vũ Yên ở đây cho nên không muốn trực tiếp biểu thị căm ghét của chính mình đối với Quân Lâm.

Không thể làm gì khác hơn là đưa tay đáp lễ, không đủ rất dùng sức là được rồi. Quân Lâm liếc nhìn hắn, nghĩ thầm phỏng chừng là người ái mộ Vũ Yên rồi. Nàng không chút biến sắc nở nụ cười.

“Nhan công tử, cảm tạ ngươi đưa ta trở về.” Vũ Yên nói lời cám ơn, đồng thời ám chỉ Nhan Tử Đình có thể đi trở về.

Nhan Tử Đình biếtngười Vũ Yên thích trở về nhất định muốn cùng nàng ở chung một chỗ, vì lẽ đó rất thức thời cáo từ. Trước khi đi lại ý tứ sâu xa nhìn Quân Lâm một chút.

Quân Lâm nhìn hắn đang trầm tư.

“Quân Lâm.” Vũ Yên thấy Quân Lâm đứng ngốc ra đó liền kêu.

“A. . . Vũ Yên, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Quân Lâm lôi kéo Vũ Yên vào phòng.

“Vũ Yên, ta nghe Tiểu Cúc nói vào thời điểm kinh thành xảy ra bạo loạn ngươi suýt chút nữa bị thương. Xin lỗi, ta không có đúng lúc chạy về để bảo vệ ngươi.” Quân Lâm cảm thấy áy náy trong lòng mà nói.

“Không sao đâu.” Vũ Yên mỉm cười nói.

“Ngươi bị kinh hãi, ta cũng không có ở bên cạnh chăm sóc cho ngươi, ngươi không cảm thấy ta. . .” Quân Lâm còn chưa nói hết liền bị Vũ Yên điểm ở môi.

“Ta hiểu ngươi, nếu ngươi ở bên cạnh ta chắc chắn bảo vệ ta không bị thương. Thế nhưng ngươi có việc không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta được, huống hồ ta còn tập chút võ công, có thể bảo vệ mình, ngươi đừng có áy náy được không?” Vũ Yên ôn nhu nói.

Quân Lâm cảm động đem Vũ Yên ôm vào lòng.

“Vũ Yên, ta thích ngươi.” Quân Lâm nói, ngửi được hương thơm trên người Vũ Yên, mấy tháng nay buồn bực đều biến mất không còn tăm hơi.

“Quân Lâm, ta cũng thích ngươi.” Vũ Yên vui vẻ nói.

“Vũ Yên, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Quân Lâm nhớ tới ánh mắt tuyệt tình của Y Tình khi biết chân tướng có bao nhiêu quyết liệt.

Đột nhiên sợ sệt tình cảnh như vậy sẽ lại tới một lần nữa, càng không muốn nói ra bí mật của mình.

“Có chuyện gì sao?” Vũ Yên ôm eo Quân Lâm nhẹ giọng hỏi, nàng ngửi được trên người Quân Lâm có hơi thở dễ chịu, cảm giác bất an tâm trong tâm rốt cục lại tìm được ấm áp.

“Ây. . . Kỳ thực ta là. . .” Quân Lâm ấp úng, muốn nói nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn không phát ra được, nàng thật sự rất sợ.

“Là cái gì. . .” Vũ Yên làm sao biết Quân Lâm giãy dụa, ánh mắt nhu tình như nước nhìn nàng.

“Kỳ thực ta là Cửu hoàng tử.” Quân Lâm buông xuống tầm mắt, không dám nhìn thẳng Vũ Yên.

Vũ Yên ngẩn người tại đó, nếu như Quân Lâm là ở trong gia đình giàu có, có thể nàng có thể gả cho hắn, nhưng là hắn là hoàng tộc. Lấy thân thế của chính mình sao có thể vào cung.

Nàng cười đến thê lương, Quân Lâmnắm lấy thật chặt nàng tay, sợ sệt nàng sẽ rời đi. Vẫn còn một bí mật trong đó, một bí mật kia nếu như bị nàng biết, chính mình liền hoàn toàn không còn hi vọng.

“Quân Lâm, ta biết ngươi khó xử, ta. . .” Vũ Yên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quân Lâm, như là hạ một quyết tâm rất lớn.

“Ta đồng ý chờ ở bên cạnh ngươi bất luận danh phận, chỉ cần trong lòng ngươi có ta.” Lệ từ khóe mắt của nàng chảy xuống.

“Vũ Yên, ngươi. . . Ta không đáng.” Quân Lâm ôm Vũ Yên khóc ròng nói

“Ta thật sự không đáng.”

Trái tim thật đau, mình lừa dối nàng, còn làm cho nàng như vậy một vị kiêu ngạo nữ tử lại bị ủy khuất như thế. Quân Lâm cảm giác mình thật là tàn nhẫn, tự tay hủy diệt tự tôn của Vũ Yên.

“Vũ Yên, chỉ cần ngươi muốn ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu oan ức, chắc chắn sẽ không. Chỉ sợ đến thời điểm nào đó ngươi sẽ ghét bỏ ta, căm hận ta.” Quân Lâm nghẹn ngào nói.

“Không, sẽ không, bất luận ngươi làm cái gì, ta đều muốn ngươi.” Vũ Yên nâng mặt của Quân Lâm lên, ôn nhu lau đi nước mắt.

“Quân Lâm, ta muốn nói với ngươi một chuyện.” Vũ Yên tựa ởtrong l*иg ngực của Quân Lâm nói.

“Có chuyện gì sao?” Quân Lâm tạm thời vứt bỏ hết thảy buồn phiền, trước tiên hưởng thụ ấm áp ở hiện tại đã.

“Ta đã mở thêm một cửa hàng bán y phục, hiện tại làm ăn cũng khá khẩm đôi chút.” Vũ Yên nói.

“Tốt quá, Vũ Yên, không nghĩ tới ta không ở đây mấy tháng, ngươi ở trên thương trường đã chiếm được oai phong một cõi rồi.”

Vũ Yênlàm như thế nhất định là vì mình, nàng muốn lấy được khẳng định chính mình.

“Bất luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều ủng hộ ngươi, Vũ Yên, muốn làm cái gì đều tự mình làm chủ đi, ta không phải ông chủ của ngươi, cửa hàng này là của ngươi. Ta đấy liền dựa vào ngươi nuôi a.” Quân Lâm trêu ghẹo nói.

“Nói cái gì đây.” Vũ Yên cười đập Quân Lâm một quyền

“Ngươi nói giống như chính mình là tiểu bạch kiểm vậy.”

“Nếu có lão bản giống như Vũ Yên như vậy mỹ lệ, vậy ta nguyện ý làm tiểu bạch kiểm.” Quân Lâm cười nói.

“Quân Lâm, ngươi có hay không còn thích nữ nhân khác?” Vũ Yên đột nhiên hỏi.

“Ta. . .” Quân Lâm không muốn lừa dối Vũ Yên, “Vũ Yên. . .”

Vũ Yên cúi đầu nói ”Ta rõ ràng, là ta lòng tham.”

“Không phải, Vũ Yên.” Quân Lâm không biết nên nói như thế nào, đột nhiên nhớ tới hắc y nhân đêm đó, lẽ nào ở trong mắt người yêu chính là muốn giữ lấy sao?

Nàng trước đây chưa bao giờ ngẫm nghĩ lại chuyện này, nhìn Vũ Yênánh mắt bi thương, nàng biết mình lại thương tổn nàng.

“Vũ Yên. . . Nếu như. . . Nếu như ta còn thích những người khác, nhưng là vừa yêu ngươi. . . Ngươi sẽ ra sao?” Quân Lâm dò hỏi.

“Ha ha. . . Ta sẽ không làm khó Quân Lâm, chỉ hy vọng trong lòng Quân Lâm có thể có một chỗ dành cho ta.”

Vũ Yên nỗ lực gượng cười nói…..

Quân Lâm nhìn Vũ Yên ép buộc chính mình tiếp thu dáng vẻ, đột nhiên cảm thấy chính mình cùng những nam nhân xấu kia không cái gì khác biệt.

Nhưng là thật muốn nàng lựa chọn một, nàng thật sự không chọn được, bất luận người nào nàng đều rất yêu thích.

“Vũ Yên ở trong lòng ta luôn luôn có một vị trí vĩnh viễn đều bất biến.” Quân Lâm an ủi.

Vũ Yên chăm chú ôm Quân Lâm, thật sợ hãi hắn có một ngày sẽ bỏ lại nàng mà đi với nữ nhân khác.