Quân Lâm một hồi cung lại biết được Hoàng Thượng đã hạ chỉ cấp Thái Tử và Nếu Huyên tứ hôn.
“Là cô nương lần trước ta và người đã gặp ở hoa viên sao?” Quân Lâm vội vàng hỏi Tiểu Lan, nàng nhớ lại vị mỹ nhân trong vườn hoa kia.
“Ha hả, đúng vậy, lần trước chúng ta ở trong vườn hoa đã gặp nàng a.” Tiểu Lan cười nói.
“Chẳng lẽ điện hạ cũng thích Lâm Tiểu thư sao?” Tiểu Lan trêu ghẹo nói.
“Sao có khả năng?” Quân Lâm kích động che giấu.
“Thật không có sao?” Tiểu Lan nghiêm túc nhìn chằm chằm Quân Lâm.
“Không có, không có, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Nói xong lại chạy đi.
Ngươi khổ sở cái gì a, cho dù thích nàng cũng không thể cho nàng hạnh phúc a? Quân Lâm nằm ở trên giường lăn lộn qua lại.
Huống hồ Thái Tử như vậy ưu tú, sao Nếu Huyên lại như vậy thích nàng, nàng nhất định sẽ hạnh phúc đi?
Quân Lâm bi thương trong tim giống như bị người đánh cắp mất rồi, hiện tại bên trong trống rỗng. Chuyển thân, trong đầu của nàng lại hiện lên gương mặt của Vũ Yên, ngực kích động nổi một trận cuộn sóng.
Sao lại có thể nghĩ đến nàng chứ, mình sẽ khônghoa tâm như vậy đi? Quân Lâm hung hăng vỗ trán một cái, nhắm mắt lại vứt bỏ hết thảy mà đi ngủ.
Tại một nơi khác trong hoàng cung.“Điện hạ, không đợi được nữa, nếu không sẽ muộn.”
“Đúng vậy, điện hạ, hiện tại Thái Tử đã cùngthiên kim Lâm thượng thư đính hôn, Lâm thượng thư kia khẳng định sẽ toàn bộ hướng đến một bên của Thái Tử. Đến lúc đó lại rất khó đối phó Thái Tử.”
“Ân, các ngươi yên tâm đi, bổn điện hạ tự có diệu kế.” Điện hạ câu dẫn ra khóe môi âm trầm cười. . . . .
Lại qua một ngày một đêm, Quân Lâm đi tới Duyệt Tân Lâu, đem tuyên truyền thư chuẩn bị cho tốt, sau lại bảo mọi người ra ngoài phát.
“Vũ Yên, ta đây lý có một quyển quản lý thư tịch trong đó có một ít điểm quan trọng mà người cần chú ý. Ngươi cầm đi nhìn thử, có thể trợ giúp ngươi quản lý nga.” Quân Lâm cười nói.
“Ân.” Vũ Yên tiếp nhận thư, giao cho Tiểu Cúc.
“Quân Lâm ngày hôm nay có thể theo ta ra phủ đi dạo một chút, mua đồ dùng được không?”
“Có thể a, chúng ta đi đi.”
Quân Lâm nói lại muốn tay kéo nàng, đột nhiên nhớ tới nam nữ thụ thụ bất thân, mới ngượng ngùng buông tay. Vũ Yên nhìn chỉ là nhẹ mỉm cười.
Đi tớitrên đường ,người đến người đi tấp nập, Quân Lâm sợ Vũ Yên bị bầy người đυ.ng vào, liền che chở Vũ Yên hướngđịa phương ít người mà đi. Vũ Yên mừng rỡ, từng cử động của Quân Lâm nàng đều để ở trong mắt. Sau đó, liền không tự chủ đem chính mình đến gần nàng.
Một trận nhàn nhạt mùi thơm ngát xông vào mũi, Quân Lâm tim đập càng lúc càng nhanh, nhẹ nhàng mà đem tay đặt trên bên hông của Vũ Yên.
Cảm thụ thân thể mềm mại trong lòng, tâm nhất thời một trận hưng phấn. Vũ Yên vẻ mặt đỏ bừng, rồi lại không bỏ được đẩytay của nàng ra .
Hai người đi tới một của hàng ngọc khí, Quân Lâm nhớ tới Tịch đại ca cũng là mua bán ngọc khí , nói không chừng đây điếm mà Tịch đại ca mở. Nàng nắm tay của Vũ Yên tiến đến.
“Công tử và phu nhân muốn dạng ngọc khí như thế nào?” Vừa vào cửa tiệm, chưởng quỹ kia liền lập tức tiến lên nghênh đón.
“Ách, chúng ta xem trước một chút đã.”
Quân Lâm nhìn thấy Vũ Yên mặt đỏ, nhưng cũng không có giải thích. Nàng thả ra tay đang nắm tay Vũ Yên, mà đây lại nhượng Vũ Yên cảm thấy mất mát.
Quân Lâm nhìn thấy Vũ Yên cúi đầu lại kéo tay của nàng, ôn nhu nói “Vũ Yên, đến đây xem, có thích hay không?”
Vũ Yên ngẩng đầu mỉm cười, liền nghiêm túc chọn.
Một lát sau mắt của nàng chú ý đến một đôingọc bội long phượng hấp dẫn. Quân Lâm chú ý tới nàng thất thần, liền hỏi chưởng quỹ nói “Chưởng quỹ, đôi ngọc bội này bán bao nhiêu?”
“Ha hả, công tử và phu nhân ánh mắt đúng ra rất tinh nha, đôi long phượng ngọc bội này là từ Tây Diễm Quốc, nữ vương cùng vương phu đã đem vật này đính ước. Cảm tìnhhai người, đúng là để cho kẻ khác ước ao a.”
Chưởng quỹ nói, “Công tử nếu muốn mua ngọc bội này, Ta liền bớt ngài, chỉ tám trăm lượng hoàng kim?”
Vũ Yên vừa nghe, liền nhìn Quân Lâm lắc đầu, Quân Lâm đối với nàng cười “Được. Thành giao đi.”
“Quân Lâm. . .” Vũ Yên muốn nói, bất quá bị Quân Lâm ngăn trở.
“Ngươi nếu thích vì sao không mua chứ? đây là quà ta tặng cho ngươi? Lẽ nào ngươi không thích ta đưa lễ?” Quân Lâm cố ý làm mặt khổ sở.
“Được rồi, ngươi đừng như vậy.” Vũ Yên bất đắc dĩ cười nói, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Hai người hài lòng từ trong cửa hàng ngọc khí đi ra, lại mua một ítvật dụng hàng ngày Vũ Yên cần. Quân Lâm nhớ tới đại ca đi đến biên cương, liền muốn đi theo đem tình huống của quân tình tìm hiểu một chút.
“Vũ Yên, ngươi theo ta đi quân phủ một chuyến.” Quân Lâm nói. Vũ Yên gật đầu.
“Hứa bá bá, đại ca đi biên cương rồi sao?” Quân Lâm hỏi.
“Ân, đem quân ngay ngày hôm qua, đã ra ngoài bien cương hắn muốn ta thông báo với ngươi một tiếng. Đúng rồi, sư phụ của tướng quân ở trong phủ, hắn nói với ta, muốn ngươi cùng sư phụ hắn học tập võ nghệ.” Hứa tổng quản nói.
“Nga, tốt.” Quân Lâm lôi kéo Vũ Yên.
“Sư phụ đại ca ở nơi nào a?”
“Mời đi theo ta.”
“Tần sư phụ, đây là vị đệ đệkết bái của tướng, Quân Lâm Quân công tử.” Hứa tổng quản giới thiệu.
“Quân Lâm bái kiến sư phụ.” Quân Lâm cúi người chào nói, Vũ Yên cũng theo hành lễ.
“Ha ha, ngươi đây một Tiểu tử gió ngược lưu a, đi học nghệ còn không quên đem theo mỹ nhân.”
Chỉ thấy Tần sư phụ cười ha ha, “Ân, ngươi đi theo ta đi.” Quân Lâm dẫn Vũ Yên đi theo phía sau Tần sư phụ.
“Đây là chiêu thức nhập môn cơ bản và nội công khẩu quyết, ngươi quay về đi tiên luyện một chút.” Tần sư phụ đưa cho Quân Lâm một quyển sách.
“Tạ ơn sư phụ.” Quân Lâm hạ thấp người nói cám ơn.
“Cô nương, ngươi có nguyện cùng ta học võ nghệ không?” Tần sư phụ nhìn Vũ Yên nói.
“Vũ Yên muốn.” Vũ Yên hành lễ nói.
“Ha hả, ta đây có bản 《 Ngọc nữ tâm kinh 》, ngươi cầm đi nhìn, nếu ngươi xem hiểu liền có thể luyện thành một thân võ nghệ. Nếu không hiểu, chỉ có thể nói là ngươi cùng nó vô duyên”.
“Đa tạ Tần sư phụ!” Vũ yên tiếp nhận thư nói.
Quân Lâm vui vẻ nắm lấy tay nàng, làm Vũ Yên tựa như có dòng điện chạy qua, thật muốn tựa vào trong lòng của Quân Lâm.
Tần sư phụ nhìn thấy hai người kia không hề kiêng nể mà trao đổi tình cảm, liền ho khan một tiếng.
“Các người muốn thân thiết thì liền trở về đi, đừng có ở đây kí©h thí©ɧ lão nhân gia ta!” Lời vừa nói ra, làm mặt hai người nhất thời đỏ bừng.
“Sư phụ, vậy chúng ta đi trước!”
Quân Lâm kéo Vũ Yên hướng về phía cửa chạy đi, Chỉ nghe tiếng cười sang sảngkhông ngừng nghỉ của Tần sư phụ ở phía sau vang lên.