Chương 13: Tố ta làm chưởng quỹ

Tiếng đập cửa vang lên, Vũ Yên trong lòng kích động, nhưng vẫn cố trấn định.

“Mời vào.”

“Vũ Yên cô nương.” Quân Lâm khẽ gọi.

“Là ngươi?” Vũ Yên kinh ngạc, nhưng rất nhanh niền thu liễm.

“Công tử thỉnh thay y phục.” Không biết vì sao, biết vị khách nhân thứ nhất của mình là Quân Lâm, nàng trái lại, lại cảm thấy khẩn trương.

“Ha ha, cô nương đừng ngủ, Quân Lâm có chuyện muốn mời cô nương hỗ trợ.” Quân Lâm cười nói.

“Có chuyện gì sao?” Vũ Yên nghi ngờ nói.

“Đây là khế ước bán thân của cô nương, nghe nói cô nương thiên tư thông minh. Quân Lâm ở trong thành muốn mở tửu lâu, cũng sắp khai trương. Bất quá, lại thiếu một chưởng quỹ, ta thật tâm muốn tố cô nương làm chưởng quỹ, chẳng biết ý cô nương như thế nào?” Quân Lâm mỉm cười nói.

“Công tử là muốn đùa giỡn Vũ Yên sao?” Vũ Yên không dám tin tưởng. Hắn thay mình chuộc thân chỉ là để muốn mình làm chưởng quỹ thôi sao?

“Không phải, cô nương, Quân Lâm là thành tâm thành ý.”

Quân Lâm hạ thấp người nói, đồng thời đemkhế ước bán thân của Vũ Yên làm cho nát bấy.

“Ngươi. . .” Thanh âmVũ Yên run run.

“Vũ Yên cô nương định thế nào?” Quân Lâm đợi nàng trả lời.

“Ta nguyện ý.” Vũ Yên cúi đầu nói, Quân Lâm thấy không rõ nét mặt của nàng.

“Như vậy, công tử có thể thay y phục được chưa?” Vũ Yên đỏ mặt nói.

“Cái kia, Vũ Yên cô nương, ngươi ngủ lại là được rồi, ta về trước đi, ngày mai sẽ phái người tới đón ngươi có được không?” Quân Lâm ngập ngừng nói.

“Hảo.” Vũ Yên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng buồn bực lẽ nào hắn không thích dung mạo của ta sao?

“Quân Lâm cáo từ.” Nói xong lại liền đầu đi trở về.

Vũ Yên sửng sốt thật lâu mới quay về trên giường nghỉ ngơi.

Quân Lâm đi tới ngoài cửa gọi tới tú bà nói. “Nếu có người hỏi, tiềnchuộc thân cho Vũ Yên phải nói hai vạn lượng, biết không?”

“Đã biết.” Tú bà ý vị thâm trường nhìn Quân Lâm liếc mắt, thầm nghĩ Vũ Yên, nha đầu này thật là hảo phúc khí a.

Tú bà đi tới căn phòng củaVũ Yên , nói “Vũ Yên, ngủ rồi sao?”

“Còn chưa.” Vũ Yên mở rộng cửa nghênh đón tú bà tiến đến.

“Vũ Yên a, ma ma cũng không nhẫn tâm đem ngươi đẩy vào hố lửa, có đôi khi làm người cũng là rất bất đắc dĩ. Ngươi không nên trách ma ma ta a, hôm nay gặp phải người hữu duyên ngươi nên hảo hảo mà quý trọng .” Tú bà nói.

“Vũ Yên hiểu được.” Vũ Yên nhẹ giọng nói.

“Ân, ngươi cũng biết Quân công tử đãchuộc thân cho ngươi chưa?” Tú bà hỏi.

“Đã biết.”

“Sau này ngươi lại làngười của Quân công tử, hảo hảo nắm chặt hắn đi, hắn là người tốt.”

“Vũ Yên muốn biết, Quân công tử đã chuộc thân cho Vũ Yên bao nhiêu ngân lượng?”

“Hai vạn lượng.”

Tú bà nói, “Thời gian không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, Quân công tử ngày mai sẽ phái người tới đón ngươi.”

“Đã biết.”

Quân Lâm đón Vũ Yên, sáng sớmliền đemcơ sở số học đã chuẩn bị xong dạy cho nàng. Cũng tự mình chỉ dạy, Vũ Yên cũng chăm chú học tập, không được nửa ngày đã học được không ít.

“Sau này sẽ dạy ngươi phức tạp hơn, ngày hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt.” Quân Lâm nói.

“Ân, ta đây vào nhà trước.” Vũ Yên cười nói.

“Vũ Yên, hiện đang không có người hầu hạ, ngươi có quen không?” Quân Lâm nhớ tới liền hỏi.

“Ta sẽ tập quen dần.” Vũ Yên cười đến xán lạn.

“Không được, ta cũng không hy vọng tay của ngươi đánh đàn trở nên thô tháo.” Quân Lâm khả luyến tiếc mỹ nhân làm việc nặng.

“Ta sẽ tìm cho ngươi một thị nữ.”

“Quân Lâm, không cần.”

Vũ Yên cảm giác buồn cười, hắn tựa hồ còn sốt sắng hơn cả nàng, lẽ nào. . . Vũ Yên bỗng dưng đỏ mặt lên, đáng tiếc Quân Lâm đại nhân lại không phát hiện.

“Liền quyết định như vậy đi.” Quân Lâm bá đạo quyết định.

Sau đó, Quân Lâm lại tới Phiêu Hương Lâu đemthϊếp thân thị tỳ Tiểu Cúc của Vũ Yên cũng chuộc ra, đem nàng giao cho Vũ Yên. Chủ tớ vừa gặp mặt liền lệ nóng doanh tròng, làm hại Quân Lâm khóe mắt đều có điểm ẩm ướt.